Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 617: Đại Chiến Diễn Ra (1)

Bên ngoài Vân Trung Vọng Nguyệt cốc, đệ tử của mười tám tiên môn chìa thành nhiều tiểu đội bốn người, phân tán trong sơn mạch Vọng Nguyệt Cốc, đem toàn bộ Vọng Nguyệt Cốc bao vây lại, chỉ chờ trưởng bối nhà mình ra lệnh, liền hướng vào trong sơn cốc, đoạt lấy tài phú.
Mà đại biểu của mười tám tiên môn tụ tập trong một toà đại điện tạm thời, thương thảo cách phá vỡ đại trận Vân Trung Vọng Nguyệt Cốc, sau đó phân phối lợi ích thế nào.
Ai nấy đều ở đây đều có sắc mặt lạnh nhạt, giống như đối với thế gian này không có gì có thể khiến bọn họ động lòng, đều rộ ra bộ dáng chân tiên đắc đạo, nhìn qua liền khiến người người tin phục.
Mấy chuyện 'chia đất' đã thảo luận xong, nhưng mà càng tới gần thời điểm tiến công, bọn họ đều bắt đầu ghi thần ghi quỷ, một mực tự hỏi mình có phải là vũ khí để cho người ta sử dụng không, có ẩn tình gì trong chuyện này,...
Càng gần lúc ra trận, càng là bất an, sống chết của đệ tử trong môn cũng không quan trọng, quan trọng là đừng đem cái mạng của bản thân bỏ lại chỗ này.
Lần này người khởi phát cuộc chiến này, chính là chưởng môn Lăng Tuyên của Tam Hợp Phong, sau khi được Thiện Hoan của Bách Điểu Nhập U Môn nhắc nhở, liền hạy cảm phát hiện tiểu tâm tư của mọi người.
Lăng Tuyền không khỏi cảm thán than: "Đám này tự xưng là người thông minh trong cùng thế hệ, nhưng thực sự quá ngu xuẩn, một đống bùn nhão không đắp nổi tường, mang theo tâm tư này ra trận, đại chiến còn chưa bắt đầu đã định sẵn thua cuộc! Mười tám đại tiên môn còn không hủy diệt được Vọng Nguyệt Cốc, thực khiến người ta chê cười mà!"
Vì để mọi người bình tĩnh lại, hắn lần nữa lớn giọng nói ra!
Lăng Tuyền quét mắt nhìn hơn mười vị Hợp Thể ở chỗ này, trên mặt cười cười ôn hoà nói ra: "Đem chư vị đạo hữu triệu tập đến đây, mục đích cũng rất đơn giản, chính là nói rõ một lần nữa, Nguyên Túc Tam Hợp Phong chúng ta chỉ cần mười vạn viên Linh Lực Thạch của Vọng Nguyệt Cốc, còn lại không lấy thứ gì! Nếu không đủ mười vạn viện Linh Lực Thạch, chúng ta cũng sẽ không lấy thêm. Mà chư vị đạo hữu, Lăng Tuyền ta đây chỉ nói trước một câu, đồ vật không phải của mình, không nên thò tay ra lấy.
Nếu như có người phá hỏng quy củ, vậy đừng trách ta không nương tay. Kết cục của Vọng Nguyệt Cốc, chính là của người phá hư quy củ!
Về phần chia 'bánh', tiên môn nào công vào sớm nhất, bước lên ngọn núi cao nhất của Vọng Nguyệt Cốc, liền lấy đi ba phần, bảy phần còn lại, nếu như chư vị đạo hữu tin vào nhân phẩm của Lăng Tuyền ta, vậy để ta phân phối!"
Nói đến đây, Lăng Tuyền nhìn xung quanh một vòng, những người này vẫn còn ra vẻ tiên nhân đắc đạo, nhưng mà trong lòng hẳn đã tính loạn hết cả lên, trong lòng Lăng Tuyền xem thường không thôi.
Hắn nói tiếp: "Ta hy vọng tất cả mọi người đều hiểu rõ, lúc này đây mọi người đều đứng trên cùng một sợi dây, không còn đường lùi, lùi một bước, liền biến thành trò cười cho cả tu tiên giới! Sau này ra ngoài gặp người còn dám báo ra tiên môn của mình sao? Các ngươi không để ý thanh danh của mình cũng được, nhưng mà Nguyên Túc Tam Hợp Phong cúng ta chịu không nổi!"
Lăng Tuyền nói xong, mấy người ngồi ở đây không còn duy trì được bộ dáng trước kia nữa, trong lúc nhất thời ai nấy đều sắc mặt biến đổi, trong lòng đều thấm mắng Lăng Tuyền không có tiếc tháo: 'Lão đầu Lăng Tuyền này mặc dày như vậy sao, bộ dạng của Nguyên Túc Tam Hợp Phong ra sao ngươi ta còn chưa biết? Lại sợ mất mặt? Đúng là làm ĩ còn đòi lập đền thờ trinh tiết mà!'.
Lăng Tuyền đối với sắc mặt quái dị của mọi người thì làm như không thấy.
Những người ngồi chỗ này, hắn cũng không thèm để ý, Lăng Tuyền hắn chỉ hướng lên trên, há lại xuống ngày tính toán mấy chuyện cỏn con như vậy?
Với lại nói chẳng có gì mất mặt cả, tiên môn hắn là cường đạo, cả tu tiên giới đều biết, hắn cũng không thèm che giấu, cũng không giống mấy tiên môn khác, ngoài miệng thì niệm phật nhưng phía sau thì làm mấy chuyện...
Lúc này có người cười rộ lên, đúng là tiếng cười của đại trưởng lão Y Môn của Tam Liên Thải Phượng Ổ, Sử Gian, chỉ thấy hắn quái khí nói: "Đạo hữu Lăng Tuyền, tất nhiên chúng ta tin rồi, chỉ là không tin được mấy thuộc hạ của ngươi mà thôi."
Lập tức có người đứng lên nhìn hắn khó chịu, nói: "Lời này của ngươi có ý gì? Chẳng lẽ nói thuộc hạ của Tam Liên Thái Phượng Ổ các ngươi đều trong sạch? Có cần để mười bảy tiên môn giúp các ngươi 'nhìn' một chút không?"
Có người phụ hoạ nói: "Đề nghị rất hay!"
Sử Gian hừ lạng một tiếng, không nói gì thêm.
Nhưng mà mọi người liền bị đề tại này làm cho nhức đầu.
Điều này làm cho Lăng Tuyền đau đầu không thôi, trong lòng không ngừng lắc đầu: "Thành sự bất túc, bại sự hữu dư...."
Thành sự chưa có, bại sự có thừa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận