Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 594: Linh Sơn Văn Châu Hỗn Loạn (2)

Đúng là thân ảnh Tô Hạo, hắn vừa xuất hiện, nhanh chóng kích hoạt phù văn 'Quan Sát', sau một khắc, phạm vi quan sát của Tô Hạo biến thành mười vạn mét, cũng đêm tất cả phản ứng Huyết Khí cùng Linh Lực đều đưa vào Ra-đa.
"Cách đây hai vạn mét có tu sĩ Nguyên Anh đấm nhau, còn có bốn người khác cách đó ngàn mét đứng quan sát, mấy chỗ khác rải rác vài tu sĩ, tổng thể lại đối với ta uy hiếp không lớn!"
Sau khi xác nhận an toàn, lập tức ra-đa biến hoá.
"Phạm vi 'Quan Sát' đã đạt đến mười vạn mét rồi! Biên độ tăng trưởng đã suy giảm, có lẽ rất nhanh sẽ đến khoảng cách cực hạn của phù văn! Sau khi tu thành Linh Niệm, Linh Lực thiên chuyển càng theo tuỳ tâm, tốc độ phát động phù văn nhanh hơn rất nhiều."
Đối với sức mạnh của mình, trong lòng Tô Hạo đã có dự đoán nhất định, ý định thử một chút xem biên độ tăng trưởng của Thuật Pháp thế nào.
'Dịch chuyển'!
Tô Hạo xuất hiện trên đỉnh núi, trước mặt là một tảng đá lớn, phát quyết biến đổi, duỗi ra một ngón tay chỉ về tảng đá trước mặt.
'Phong Đạn'!
Đầu ngón tay Tô Hạo toả ra ánh sáng xanh hồng, trong nháy mắt xuyên qua tảng đá bắn tới đỉnh một ngọn núi khác cách đó hai nghìn mét.
"Oành...."
Cả toà núi kia đột nhiên chấn động, đất đá chỗ bị công kích văng tung toé, bụi mù toả ra tứ tán. Vài giây sau, một tiếng vang lớn truyền đến, như là tiếng nổ đến từ TNT vậy.
"Cũng không tệ lắm! Linh Lực Nguyên Anh giúp Phong Đạn tăng trưởng lên một tầm cao mới, như vậy, thử xem bản cường hoá Phong Đạn thế nào.":
Không sai, đây chỉ là một chỉ tiện tay mà thôi, uy lực còn chưa phải mạnh nhất.
Linh Lực Tô Hạo bành trướng lên, ngón tay tạo thành ảo ảnh, hướng ngọn núi xa xa đằng kia chỉ tới.
'Phong Đạn'!
Chiêu Phong Đạn thứ hai nhanh hơn phong đạn thứ nhất rất nhiều, cơ hồ trong nháy mắt Tô Hạo chỉ ngón tay ra, hào quang liền hiện lên, công kích đã đánh tới ngọn núi.
Chỉ thấy ngọn núi kịch liệt chấn động, đột nhiên cao lên, nổ mạnh ra, như là lựu đạn dưa hấu, khiến đất đá bay vụn khắp nơi.
Nhìn thì dài dằng dặc, kì thực chỉ trong chớp mắt, thời điểm chớp mắt nhìn lại, đỉnh núi kia đã không còn, tiêu tan thành bụi mù.
Lúc này ngọn núi đầu nhọn, ở đâu còn tư thái kiêu ngạo như lúc trước? Giống như núi lửa phun trào rồi dập tắt vậy, đỉnh nhọn lúc trước đã không còn nữa, thay vào đó là một cái hố nhỏ.
Nói không chừng về sau nước mưa đọng xuống, liền biến thành một cái hồ trên đỉnh núi.
Tô Hạo khẽ cười nói: "Cũng không tệ lắm, so với uy lực thời Dẫn Khí Cảnh liền mạnh liên không biết bao nhiêu, đánh vỡ phòng ngự tầng ngoài của tu sĩ Nguyên Anh cũng không phải khó. Kế tiếp thử xem biên độ tăng trưởng của những năng lực khác!"
Tô Hạo lại thoáng cái biến mất, xuất hiện ở trên một ngọn núi khác, lần này hắn khảo thí hai thuật pháp mình học được, một cái là 'Phong Linh Hộ Thân Tráo' một cái khác là 'Du Phong Khinh Thân Thuật'.
Có lẽ, Tô Hạo là tu sĩ duy nhất tu luyện lên Nguyên Anh chỉ nắm giữ ba thuật pháp thời kỳ Dẫn Khí Cảnh.
Tiếp đó, Tô Hạo tiếp tục khảo thí biên độ tăng trưởng của phù văn sau khi được Linh Lực Nguyên Anh kích hoạt, tiếp đó là Pháp Khí, Trận Pháp,....
Ba ngày sau, cuối cùng Tô Hạo cũng dừng lại, cũng đưa ra một câu tổng kết: "So với chất lượng Linh Lực Kim Đan, liền tăng lên gấp ba bốn lần. Cũng được!"
Sau đó liếc mắt nhìn về một hướng khác, không khỏi cảm thấy kỳ quái: "Hai năm không gặp, Linh Sơn Văn Châu sao trở nên hỗn loạn như vậy. Vẻn vẹn mới ở đây ba ngày, liền 'quan sát' được hơn mười lần tu sĩ đấu pháp rồi, từ Trúc Cơ đến Hợp Thể, đều tham dự vào, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra sao?"
Suy nghĩ một chút, Tô Hạo cảm thấy mặc kệ phát sinh chuyện gì, tựa hồ cũng chẳng liên quan gì tới hắn.
Hảo hảo tu luyện, nhanh chóng tiến vào trạng thái toàn tâm nghiên cứu, phá giải sự huyền bí của Linh Lực mới là chính đạo.
Về phần ân ân oán oán trên mảnh đất này, trước thời đại kỹ thuật Linh Lực mới, đều bị đẩy qua một bên, chìm vào dòng sông lịch sử.
Nghĩ đến đây, Tô Hạo cũng mất đi tâm tư điều tra.
Dù cho tu sĩ này đang tranh đoạt bảo vật, Tô Hạo cũng không cảm thấy hứng thú, hắn cũng không phải loại người thấy tiền sáng mắt.
Đủ dùng là được , nhiều hơn nữa cũng vô dụng.
Tô Hạo lấy ra một khối định vị thạch, tiện tay đánh vào trong lòng núi, nhìn xung quanh một vòng, sau đó truyền tống rời đi, về tới Vân Trung Vọng Nguyệt Cốc.
Ý định của Tô Hạo ngày mai sẽ đi gặp Phong Thiên Diệp, nhìn một chút, xem cuối cùng nàng muốn làm gì.
Chỉ hy vọng mọi thứ đều có thể ngồi xuống thương lượng, ngàn vạn lần đừng động tay động chân.
Bởi vì nếu động tay, không cần đoán cũng biết kẻ thua là ai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận