Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 106: Nhân Miêu

Hai mắt cảnh giác nhìn hoàn cảnh bốn phía, bất luận có chút cỏ bay gió thổi, đều không tránh được ánh mắt của hắn, không, phải nói là chạy không nổi với máy quét của tiểu Sáng.
Nhưng hình như Tô Hạo lo lắng hơi dư thừa, đi thẳng được một lúc, đều không có phát sinh sự tình gì, dường như cái tiểu thành này, thật sự chỉ có một mình hắn.
Trên trời chỉ sót lại một tia ánh sáng nhạt, Tô Hạo dọc theo vách tường chậm rãi chạy đi, lòng bàn chân đã dày đặt vết chai, nhưng cũng không ngăn được cảm giác mát mẻ từ mặt đất truyền tới.
Tô Hạo ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, chỉ có ánh sáng của từng tròn sao chiếu xuống, nhưng không thấy ánh trăng, có khả năng thế giới này căn bản không có mặt trăng, đến ban đêm, chân tay nhìn khống thấu năm ngón.
"Tăng thêm tốc độ, bằng không trước khi màn đêm hoàn toàn phủ xuống, cái gì cũng nhìn không thấy, bánh bao thịt cho dù để ở trước mắt cũng không ăn được rồi!."
Rời đi được một đoạn, Tô Hạo đi đến một tiểu viện, đột nhiên nghe thấy trong phòng truyền đến thanh âm rơi vỡ, hắn dừng lại cẩn thận lắng nghe, phát hiện âm thanh lóe lên rồi biến mất, lại yên tĩnh một mảnh.
"Bên trong có người sao?" Tô Hạo chần chừ, bắt đầu cẩn thận từng li từng tí đi vòng quanh tiểu viện này, nhìn xem có khả năng lặng lẽ tiến vào trong hay không.
Nhưng tường xây của căn tiểu viện này so với Tô Hạo lúc này thì khá là cao.
Tô Hạo dạo quanh một vòng, không nghĩ tới vậy mà phát hiện được một cái lỗ chó.
Cái chuồng chó này rất nhỏ, cũng chỉ có mấy con chó mèo nhỏ mới có thể đi vào, đổi thành một người bình thường trửng thành, tuyệt đối không có khả năng từ cái lỗ này chui vào trong.
Tô Hạo nằm xuống thử xem, vậy mà qua được!
Hắn tựa đầu nhìn vào bên trong dò xét, giống như một con giòi bình thường chậm rãi nhúc nhích vào trong.
"Không có ai?" Tô Hạo chậm rãi đứng lên, bắt đầu quan sát tiểu viện này.
Trên sân tiểu viện phơi một ít cỏ khô không biết tên, còn thấy đằng xa một con chó to ở đằng kia, nó không ngừng lui về phía sau, một mực thối lui đến tận góc tường, không lui được nữa mới nhìn chằm chằm vào Tô Hạo.
"Đại Cẩu?" Tô Hạo bị dọa hoảng sợ kêu to một tiếng, cái thân thể nhỏ nhắn này tuyệt đối không có khả năng đánh thắng đầu cho lớn này.
Tô Hạo vô thức muốn quay đầu chạy, nhưng phát hiện con chó này tựa hồ còn sợ hắn hơn! Nó sợ cái gì?
"Không phải là đầu chó phế chứ?" Tô Hạo nghĩ trong chốc lát, phát hiện là một đầu chó phế, sau đó mặc kệ, liền rón rén dạo một vòng quanh sân.
Rất nhanh liền phát hiện phòng bếp, hắn lặng lẽ đẩy cửa ra, xác nhận không có ai, rất nhanh chui vào, đóng cửa lại.
Ở trong phòng bếp, Tô Hạo đã tìm được một chút đồ ăn thừa, không quan tâm có ngon hay không, hắn đều nuốt vào trong bụng, lại hung hăng uống một ngụm nước, sau đó mới thả lỏng tâm tình xuống.
"Xem ra tạm thời không chết đói được." Giờ phù này bụng đã có cảm giác no, từ đó mang đến cho Tô Hạo cảm giác an toàn.
Tô Hạo nhận định cái nơi yên tĩnh này, tuyệt đối có vấn đề, hiện tại tuy ăn uống no say, nhưng trước mắt không thể chạy ra ngoài khám phá rồi.
Hắn ở trong phòng bếp dạo một vòng, phát hiện những bó củi chồng chất lên như một bức tường, đúng là một chỗ tuyệt hảo để ẩn thân.
Tô Hạo lập tức cẩn thận từng li từng tí đem mấy bó củi này đẩy ra một lỗ hổng, sau đó lăn lộn chui vào.
Sau cùng dựa vào bức tường, vựa vặn có một không gian nho nhỏ, có thể dùng để hắn ẩn thân.
Sau khi chui vào, Tô Hạo khó khăn xoay người, sau đó dùng hết sức bú sữa mẹ, bịt lỗ nhỏ mình mới mở ra lại.
Tô Hạo lẳng lặng nằm trong không gian bị phong bế bốn phía.
Một cảm giác an toàn mãnh liệt tự nhiên sinh ra.
Còn rất ấm áp! Ăn no xong, thân thể Tô Hạo đã dần có khí lực, hắn thậm chí có cảm giác, thân thể đã khôi phục lại sức sống.
"Kế tiếp, trước ở chỗ này tránh đi, chờ thân xác trở nên tốt hơn, sẽ quyết định tiếp."
Rất nhanh, dưới cơn bùn ngủ, Tô Hạo nặng nề thiếp đi.
Ngày hôm sau, thời điểm tờ mờ sáng, cả tòa thành thị như triệt để tỉnh lại, dường như yên tĩnh của ban đêm là một sự giả dối.
Sau khi Tô Hạo tỉnh lại, vẫn như cũ nằm im một chỗ, chờ đợi chủ nhân ở đây rời đi.
Về phần sau khi bọn họ mở nắp đồ ăn lên, phát hiện đồ ăn không cánh mà bay, cuối cùng kinh ngạc thế nào. Thì Tô Hạo không biết rồi.
Chờ bên ngoài sân nhỏ triệt để không có động tĩnh, Tô Hạo buồn tiểu không thể nhịn nổi nữa, dùng sức đẩy ra bó củi, bò ra ngoài, sau đó ở trong phòng bếp đi một vòng, ăn chút gì đó rồi đẩy cửa ra ngoài.
"Gâu Gâu Gâu!."
Chủ nhân căn nhà này đã không có ở đây, con chó kia nhìn thấy Tô Hạo từ phòng bếp đi ra, lập tức sủa dựng người lên.
Tô Hạo mặc kệ nó, thời điểm cúi đầu đi vệ sinh, hắn phát hiện sự tình kinh ngạc.
"Xảy ra chuyện gì?" Tô Hạo vô thức nâng lên cánh tay của mình, cẩn thận quan sát.
So với nhân loại bình thường thì không sai biệt lắm, nhưng màu da rõ ràng hơi tối hơn, móng tay thì sắc nhọn như mèo.
Sau khi vệ sinh xong, hắn từ lỗ chó bò ra bên ngoài.
Vừa mới đứng lên, hắn liền nhìn thấy người lui lui tới tới trên đường, đều có màu da ảm đạm, thân đều cao hơn hai ba mét, dáng người cân xứng, nhìn qua vô cùng kiện tráng.
Chỗ khác nhau với người bình thường là, lỗ tai giống như tinh linh hơi nhọn lên, mà ở chỗ tai nhọn còn có một dúm lông tơ màu trắng, vô cùng xinh đẹp, đồng tử màu xanh rắm nắng, giống như đồng tử của loài mèo.
Mà nữ nhân hành tẩu ở trên đường, thân hình vậy mà đều cao gầy ưu mỹ, gương mặt tú lệ tinh xảo, đôi mắt trong suốt động lòng người, hơn nữa lỗ tai có một dúm lông tơ màu trắng vô cùng đáng yêu.
Quả thực là vưu vật nhân gian. Hơn nữa không phải chỉ có một số người, mà phần lớn đều như vậy.
"Thế giới của Mỹ Nữ a!." Trong lòng Tô Hạo thở dài.
Tổng thể mà nói, thân thể ở thế giới này giống như Cự Ma Nhân kết hợp với tinh linh, lây vẻ đẹp tuyệt mỹ của tinh linh, dáng người cao lớn của Cự Ma, hơn nữa làn da ám sắc, nhìn qua khá đẹp đẽ.
Tổng thể là con cưng của tạo hóa a.
Tô Hạo đưa tay sờ sờ lỗ tai, nhọn đấy, nhưng còn chưa có lông mao.
"Đây coi như là người bình thường sao? Đúng vậy, chỉ kém một chút mà thôi, hơn nữa dáng người tráng kiện ưu mỹ..."
Đêm qua ánh sáng ảm đạm, hắn cản bản không có cẩn thận quan sát tượng máo, hiện tại đột nhiên phát hiện mình giống tinh linh ở trong truyền thuyết, trong lúc nhất thời hơi cảm thấy mới lạ.
Còn không đợi Tô Hạo nghiên cứu thân thể mới của mình, một cỗ xe ba gác chậm rãi chạy qua.
Trên xe ba gác trở một cái thùng gỗ lớn, bên trên thùng gỗ có mấy ngón tay dính máy cùng bàn chân lộ ra, mấu chốt nhất là, hình như tay cùng chân này, đều chỉ còn dương cốt, dường như bị con quái vật gì đó gặm sạch sẽ.
Mà dựa theo kết cấu, thì hẳn đây là chân tay của người thế giới này.
Nhưng mà rất nhiều người đi đường đối với chuyện này tỏ ra vô cùng bình thường, tựa hồ tập mãi thành quen.
Tô Hạo cau mày nhìn xe ba gác chậm rãi biến mất ở góc phố.
Nhưng xương cốt này nhìn qua rất mới, hẳn là xảy ra bất trắc vào đêm qua.
Nhưng mà cũng quá khoa trương rồi, giết người thì giết đi, sao lại đem da thịt đều cắt sạch sẽ, chỉ chừa lại xương cốt, giống như giết dê giết bò sao?
Hơn nữa nhìn số lượng thùng nước kia, hẳn xương ở bên trong cũng có không ít.
Rốt cuộc thế giới này ban đêm xảy ra chuyện gì? Tối hôm qua xảy đã xảy ra chuyện gì?
Có phải là, nếu tối hôm qua chạy loạn trong thành, thì ngày hôm sau cũng chỉ còn lại xương như này sao?
Tô Hạo nghĩ đến đây, lập tức lắc đầu, giờ trốn đi cũng không cần thiết, nếu trong thành buổi tối có kẻ săn mồi, thì núp trong nhà cũng chưa chắn an toàn.
"Nói không chừng là một trò chơi của Miêu Nhân! Tất cả mọi người trong thành đều chơi trò này, nghĩ tới thôi là thấy kích thích rồi." Tô Hạo suy nghĩ một chút, liền không nghĩ thêm nữa."
Chỉ cần buổi tối trốn kỹ, không chạy lung tung ở bên ngoài là có thể sống, vấn đề không lớn, hơn nữa trên người hắn có chút thịt, cũng không đủ nhét kẽ răng, ngươi nào mà thèm đi săn hắn chứ?
Nhìn dòng người đi lại trên đường, ai đều bận phần việc của mình, trên mặt hắn liền nở nụ cười, nghĩ đến ban ngày không có chuyện gì nguy hiểm, có thể thừa dịp dạo chơi, hiểu rõ thêm về thế giới này, thuận tiện giải quyết vấn đề một ngày ba bữa.
Tô Hạo quyết định, nhập gia tùy tục, ban ngày hoạt động, buổi tối ngoan ngoãn tìm một góc mà ngủ.
Dù cho muốn chết, thì cũng phải đợi hắn thành võ giả Tông Sư, có thể tùy ý sử dụng phù văn, có năng lực tự vệ.
"Hiện tại muốn khởi nghiệp, thì phải có tài chính khởi động, nếu muốn có tiền, một là trộm, hai là đi ăn xin... Thật sự là sinh hoạt khó khăn a!." Tô Hạo đem sự cảm giác hiện hữu của mình giảm xuống thấp nhất, chậm chạp du đãng ở tiểu thành lộn xộn này.
Đến cả ngôn ngữ của thế giới này Tô Hạo còn chưa nắm giữ, thật sự không thể nghĩ được, một đứa trẻ lang thang ba tuổi như hắn, có thể tìm được việc gì.
Ăn xin cũng chưa chắc đã có tác dụng.
Nhớ lại trước kia, chưa có khởi đầu nào mà tệ đến như thế này, cho dù trước kia có chết, cũng đều là chết có thể diện....
Bạn cần đăng nhập để bình luận