Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 462: Phong Nhất Chỉ Sư Huynh (1)

Đại biểu mạch Phong trong cảnh giới tranh đoạt 'Sư Huynh Lệch' chính là Tô Hạo, đây là điều tất cả mọi người đều nhìn thấy.
Mặc dù Tô Hạo đối với nữ thần trong lòng bọn họ hơi bạo lực, nhưng mà không thể không thừa nhận, một chiêu 'Phong Đạn' của Tô Hạo thật sự được sử dụng đến xuất thần nhập hóa, đệ tử Dẫn Khí Cảnh tầng bốn bình thường vậy mà không đỡ nổi một chỉ.
Mọi người không thể không cảm thán: chiêu thuật pháp trụ cột đơn giản như vậy, nguyên lai lại mạnh đến thế, đã không thua kém gì công kích của tu sĩ Trúc Cơ.
Từ nay về sau, Tô Hạo còn được người ta gọi với thanh danh khác: Phong Nhất Chỉ !
Thanh danh 'Phong Nhất Chỉ!' rất nhanh được hàng ngũ đệ tử trong Vân Trung Vọng Nguyện Cốc lan truyền ra, hầu như mọi người đều biết rõ, trong mạch Phong có một vị siêu cấp thiêu tài mới nhập môn tên 'Phong Một Chỉ', người đối đầu với hắn không thể đỡ qua được một đòn, hơn nữa chỉ mới mười ba tuổi, có mái tóc ngắn, gương mặt rất anh tuấn....
Mà Tô Hạo cũng trở thành người được cử tới tranh đoạt 'Sư Huynh Lệnh Dẫn Khí Cảnh' lần này.
Phong Nhan đem Phong Thành đánh một trận còn chưa hết giận, nhìn thấy Tô Hạo, còn muốn lên 'âu yếm em bé đệ đệ' một trận, nhưng đáng tiếc bị Phong Hoa kéo đi.
Điều này làm cho Phong Thành đặc biệt khó hiểu, vì sao thời điểm Phong Nhan sư thúc tổ đánh hắn thì Phong Hoa sư tổ lại không cản lại?
Phong Thành mặt mũi bầm dập tiến tới bên cạnh Tô Hạo: "Sư huynh, đến bây giờ ta còn không hiểu vì sao Phong Nhan sư thúc tổ lại muốn đánh ta..."
Tô Hạo tò mò hỏi: "Ngươi nói cái gì?"
Phong Thành nói: "Ta nói 'Sư huynh uy vũ, sư huynh thiên hạ vô địch...'xong sư thúc tổ hỏi ta nói gì, vì vậy ta nói lại một lần nữa, nàng liền kéo ta treo đánh!"
Tô Hạo hặc hặc cười rộ lên, đưa tay vỗ bả vai Phong Thành nói: "Sư đệ, ngươi không nói sai, cũng không làm sai, đây chỉ là gian khổ trên con đường trở thành kỳ tài tu tiên! Vấn đề không lớn, không sao, đánh cũng bị đánh rồi, không chịu đựng chút đau khổ này làm sao có thể trưởng thành! Nhớ kỹ, ngươi sau này sẽ có nhiều chuyện lớn để làm!"
Dứt lời chậm rãi rời đi.
Phong Thành vẻ mặt tràn đầy kích động: "Thật sao, sư huynh, ta là kỳ tài tu tiên nên bị đánh?"
Tô Hạo nói: "Đúng vậy!"
Hai mắt Phong Thành nổ ra hào quang chói sáng!
"Sư huynh nói ta là kỳ tài tu tiên sao? Vậy tất nhiên chính là thật rồi! Nhưng tại sao sư huynh cũng là kỳ tài tu tiên lại không bị đánh!"
Phong Ngọc Nhi cởi giày, ngồi xổm trên một chiếc ghế thái sư, hai tay ôm đầu gối, hai mắt ửng đỏ, sững sờ nhìn về phía xa xa.
Nhìn ra được, hôm nay cùng Tô Hạo chiến đấu, đã cho thiếu nữ này đả kích quá lớn, sợ phải vài hôm sau mới bình phục lại!
Phong Ngọc Nhi không cách nào tưởng tượng.
Nàng lại bị một thiếu niên nhỏ hơn vài tuổi, tựa hồ mới nhập môn lứa này đánh cho không có lực hoàn thủ...
Quá phận nhất chính là, Pháp Khí 'Mộng Phi Toa' của nàng đến cả một sợi tóc ngáy của sư đệ cũng không chạm tới được, còn từ dưới nách hắn xuyên qua!
Phong Ngọc Nhi ngu người luôn rồi!
Nàng là thiên tài phải không? Trước kia nàng vô cùng chắc chắn mình chính là thiên tài, nhưng hôm nay kết luận trước đây của nàng đã bị phá hủy, hơn nữa còn nhận ra một điều mới: Nàng không phải là thiên tài! Nàng cũng không phải là tuyệt thế thiên tài trong miệng sư tôn!
Phong Ngọc Nhi rất thông minh, nàng mẫn cảm ra một chuyện: Sư tôn đang gạt nàng!
Trong lòng nàng lúc này vô cùng loạn, trong đầu nàng nghĩ ngợi lung tung: "Sư tôn nói cho ta biết, tu tiên là vì trường sinh, vì đứng ở trên đỉnh cao thế giới nhìn ngắm phong cảnh nhân gian, nhưng ta cảm giác, cảm thấy người đang gạt ta.... Ta trước kia nỗ lực tin tưởng lời nàng nói, nhưng mà ta ở dưới tay sư đệ không có lực hoàn thủ, như thế nào lại là thiên mệnh chi nữ trong miệng sư tôn? Chính như lời sư đệ nói, ta kỳ thật cũng chỉ là phàm nhân mà thôi. Sư tôn, ta có nên tiếp tục tin vào mộng đẹp mà ngươi vẽ ra không? Sư tôn.... sao người lại gạt ta, người nhất định, có mục đích khác đi!"
Phong Ngọc Nhi càng nghĩ càng sợ.
Chẳng biết tại sao, thời điểm lần nữa gặp mặt sư tôn, nàng thậm chí có cảm giác không rét mà run, không biết nên làm thế nào cho phải.
Mà sư tôn Phong Ngọc Nhi là Phong Thiên Diệp nhíu mày không thôi, nàng nhìn Phong Ngọc Nhi thất hồn lạc phách, thầm nghĩ trong lòng: "Nha đầu này, có phải ta đem nàng làm hư rồi không. Trước kia còn không nhận ra, không nghĩ tới lòng của nàng lại yếu ớt như vậy! Một chút khó khăn cũng không chịu nổi? Loại trạng thái này, sao đột phá được Nguyên Anh?"
Phong Thiên Diệp thầm nghĩ: "Có nên đổi người khác không đây? Thời gian không đợi người a..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận