Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 81: Tia Sáng Trắng (2)

Tông Sư bên kia hoảng loạn rút ra trường đao, huyết khí toàn thân quán chú, hung hăng bổ một đao xuống.
"Bang !"
Tiếng giao nhau của kim loại vang lên.
Một đao toàn lực của vị Tông Sư này, vậy mà chỉ có thể ở trên xúc tua nhẹ nhàng lưu lại một chút vết thương.
Dưới chân Hoa Hoằng Nhất đạp mạnh, vung vẩy đại búa muốn đi cứu người, nhưng lại bị một cái xúc tua đột nhiên đánh tới ngăn cản lại, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn vị Tông Sư sơ giai kia bị kéo tới dưới thân Mông Tu Thú.
Vị Tông Sư này, Hoa Hoằng Nhất cũng biết, hắn vừa mới tấn cấp lên Tông Sư không lâu.
Hoa Hoằng Nhất nhìn xung quanh một vòng, nhiều chiến sĩ như vậy, nhưng cũng chỉ có công kích của hắn, là có thể hữu hiện với Mông Tu Thú, tạo thành thương tổn, nhưng lực sát thương cũng vô cùng có hạn, căn bản là hắn không phá nổi tầng phòng ngự dày đặc kia.
Mặc dù ở đây cũng có Tông Sư cao giai, nhưng công kích của bọn họ hiểu quả gần bằng không, chỉ có thể ngăn cản Mông Tu Thú, không để nó tiếp tục phá hư thị trấn, công kích người dân.
Hoa Hoằng Nhất cắn chặt răng, âm thầm suy nghĩ: "Vô luận thế nào đều phải chịu đựng, chỉ cần chờ Trấn Trưởng Lữ cùng Tiêu Quý Hiên từ bên ngoài trở về, thì sẽ hợp nhau cùng lực xua đuổi."
Thừa dịp vô số xúc tua của Mông Tú Thú vẫn còn đang chạy nhảy, Hoa Hằng Nhất lần nữa phát động công kích, trên đầu búa đông kết thành một khối băng dày đặt, hắn nhảy lên hơn hai mươi mét, hai mắt nhìn thẳng, lớn tiếng nói: "Đánh!."
Chiến sĩ xung quanh đều không do dự, lập tức hướng Mông Tu Thú lao tới.
"Toái giáp!."
"Xuyên thấu!."
"Chấn động!."
"Trùng kích!."
"Cao ôn!."
"Xâm thực."
Các bậc Tông Sư bắt đầu thi triển thủ đoạn, có lẽ lần này một đi không trở về, nhưng thân là võ giả, phải làm tròn chức trách.
Mông Tu Thú bị một chùy của Hoa Hoằng Nhất oang kích, đầu bị đánh lui một bước, ngay sau đó công kích của các chiến sĩ như hạt mưa, rơi vào trên thân Mông Tu Thú.
"Hưu !."
Vô số xúc tua vẫn còn chưa được thu hồi, vậy mà Mông Tu Thú vẫn còn có thể phóng thêm vô số xúc tua nữa.
Đến cùng, Mông Tu Thú có bao nhiêu xúc tua, chẳng có mấy người biết....
Lúc này tiến công, có rất nhiều chiến sĩ bị nuốt vào bụng của Mông Tu Thú, có tinh anh, có tông sư, vô luận kêu rên giãy giụa thế nào, đều không làm nên chuyện gì.
Nhưng mà mọi người cũng không lui bước, dưới sự dẫn dắt của Hoa Hoằng Nhất, Mông Tu Thú từng bước bị đánh lui.
Nhưng mỗi bước lui của Mông Tu Thú, đều mang đi mười mấy sinh mệnh.
Tô Hạo yên lặng nhìn các võ giả lần lượt hi sinh, ai nấy đều đem công kích cường đại nhất của mình, hung hăng đánh vào trên thân hung thú, cho dù tử vong ở phía trước, bọn họ cũng không lùi bước.
"Ta cũng là võ giả sao?" Tô Hạo nghĩ đến, liền ẩn người vào trong một chỗ vắng.
"Không sai! Ta cũng là võ giả của Nhân Tộc!."
Chiến sĩ tinh anh ngày càng ít đi, đến cả đội 1 đội 2 cũng phân phối nhân thủ, sau đó gia nhập vào cuộc chiến.
Võ giả Tinh Anh không chút nào gây nên tổn thương cho Mông Tú Thu, thứ duy nhất bọn họ có thể làm, là dùng thân thể của mình, hấp dẫn đi xúc tua, từ đó chia sẻ gánh nặng cho Hoa Hoằng Nhất.
Không có người kêu rên.
Rất nhanh, chiến sĩ tinh anh đã không còn, số lượng Tông Sư cũng giảm mạnh, trên lân giáp Mông Tu Thú chồng chất vết thương, bị một khối băng dày đặc bám vào, nhưng nó vẫn như cũ, không ngừng nghỉ bán ra xúc tua của mình.
Áp lực gia tăng lên gấp đôi đối với những người còn lại.
Khoảng cách từ đây đến đoạn tường thành sụp đổ còn rất xa.
Nhưng các chiến sĩ vẫn ho hét lao lên như thường!
Tô Hạo dùng tốc độ nhanh nhất tìm được một cửa hàng vũ khí, lúc này tiệm vũ khí đã không còn ai, hắn đổi cho mình một bộ khôi giáp, lại đem nón tháo xuống thay vào một nón trụ, đeo lên, chỉ lộ ra hai ánh mắt lạnh.
Sau đó hắn rút trường đao bên hông ra, bắt đầu gia tốc, hướng phía Mông Tu Thú phóng tới.
Hắn muốn dùng toàn lực công kích Mông Tu Thú, cung cấp một phần lực lượng.
Nhưng không thể để người khác biết rõ hắn là ai.
Hắn biết mình nắm giữ rất nhiều tri thức vượt quá quy định, có lẽ những tri thức này sẽ khiến cho người thân bên cạnh hắn gặp nạn.
Lại có một Tông sư bị Mông Tu Thú bắt lấy.
Phùng Mạn Nhi lúc này trở nên hư chợt bởi vì dùng tuyệt kỹ xong, nàng bị một xúc tua quấn lấy.
Lão Lưu trừng lớn đôi mắt, điên cuồng rống to: "Mạn Nhi!."
"Hưu..." Một chiếc xúc tua hướng lão Lưu phóng tới, hắn tựa như không nhìn thấy, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào xúc tua cuốn chặt lấy Phùng Mạn Nhi, tay nắm chặt thanh đao.
"Phốc !"
"Bá!."
Xúc tua quấn quanh thân thể lão Lưu, mà một đao lão Lưu, cũng kịp bổ xuống chém đứt xúc tua quanh người Phùng Mạn Nhi.
Phùng Mạn Nhi ngây người, nhìn lão Lưu đang bị xúc tua kéo đi!
Lão Lưu nhìn thấy Phùng Mạn Nhi đã an toàn, trong hai mắt toát lên vẻ giải thoát....
Đúng lúc này, một đạo tia sáng trắng từ xa bùng nổ đến, trong nháy mắt liền tiến lại gần.
"Bình Chướng!." "Thiên Chuyển! "Kiên Ngạch!" "Cường Quanh" "Bộc Phát" "Chấn Động" "Sắc Bén!" "Xuyên Thấu" "Ăn Mòn!" "Toàn Chuyển" "Thiêu Đốt" "Ma Mộc".
Bạn cần đăng nhập để bình luận