Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 537: Trốn Hay Không Trốn (2)

Phương Lư vô thức lắc đầu: "Chuyện này không được, ta làm sao có thể bán đứng đồng môn? Nếu như mang tiền bối đi, ta về sau cũng khoải lăn lộn! Ngài giết ta đi, ta cũng sẽ không mang ngài đi!"
Trường đao trong tay Tô Hạo nổi lên ánh sáng xanh, một đao trực tiếp bổ về phía Phượng Lư, miệng lạnh lùng nói: "Vậy ngươi đi chết đi!"
Cái gì gọi một lời không hợp liền động thủ? Chính là đây nè!
Hai mắt Phượng Ly lòi ra, tay nhanh chóng bấm pháp quyết dùng một đống hộ thuẫn ngăn lại.
"Phanh phanh phanh."
Tiếng vỡ vụn của hộ thuẫn vang lên, mắt thấy lưỡi đao sắp chém mình thành hai khúc, gân xanh trên cổ Phượng Lư nổi lên, quát ầm: "Tiền bối dừng tay, ta dẫn ngài đi!"
Sau đó thanh trường đao thủy tinh dừng trước mặt hắn.
Toàn bộ cơ thể Phượng Lư đều ngây ngốc:" Ta vừa rồi nói gì? Ta muốn làm gì đây? Ta.... phản bội sư môn?"
Tô Hạo thu hồi trường đao lại, thản nhiên nói: "Vậy thì mới đúng, ta nói chuyện ưa thích làm việc dứt khoát, không nhìn được cái thói lề mề, lời nói cũng không cần phải nói hai lời! Hơn nữa, ngươi chỉ cần mang ta đi, không cần ngươi lộ diện, ngươi lo lắng cái gì chứ?"
Hai mắt Phượng Lư tỏa sáng: "Tiền bối, thật không?"
Tô Hạo: "Gì."
Phương Lư lập tức phản ứng lại, vội vàng nói: "Đúng vậy, ta hiểu được, làm việc chính là phải nhanh gọn linh hoạt, lời nói chỉ nói một lần, vãn bối liền hướng tiền bối học tập theo."'.
Tô Hạo quay người đi ra: "Đi thôi!"
Phượng Lư: "Để ta dẫn đường cho tiền bối!"
Phương Lư tức thì thầm nói: "Là đám người các ngươi bất nhẫn trước, vậy đừng trách ta bất nghĩa! Dù sao ' xích tuyền luyện linh dịch ' nhiều như vậy cũng không chia cho ta một chút, không bằng đem cho tiền bối, lại giữ được mạng ta. Huống hồ..." Phượng Lư liếc nhìn thân ảnh cao lớn phía trước:" Huống hồ, dù cho ta không mang hắn đi, hắn cũng sẽ tìm được đấy! Để ta còn sống, còn có thể vì tiên môn dốc sức."
Cứ như vậy, đảng lãnh đạo đầu tiên của Tô Hạo được ra đời!
Ý chí của tu sĩ Nguyên Anh quả thật rất kiên định, từ Nguyên Trạch cùng Phượng Đan tự bạo là có thể thấy được. Nhưng mà cũng không phải nói ý chí kiên định liền không cách nào phá hủy, chỉ cần tìm được đúng nhược điểm, nhắm vào đó làm, liền có thể phá hủy!
Đương nhiên, cũng có thể loại mềm cứng ăn không vô, đối phó với loại người đơn giản nhất, cứ một đao mà chém.
Giống như vừa rồi Phượng Lư không thỏa hiệp, Tô Hạo thật sự có ý định bổ đối phương một nhát, sau đó ném cho Á Sơn làm vật thí nghiệm, lại đổi chỗ mới, tìm người khác!
Cũng không thể người nào cũng có tâm trí cứng rắn đi? Dù sao có thể giống mặt, nhưng không thể giống lòng, trên khắp vũ trụ này đầy đủ loại người, đa dạng tính cách.
Cái câu mà 'toàn bộ ý trí nhân loại kiên địch, quyết không thỏa hiện " cũng không tồn tại đấy, nếu gặp phải hoàn cảnh ác liệt 'Không thỏa hiệp liền chết', vậy chẳng phải bị diệt tộc rồi sao?
Sự thật nhân loại gặp được rất nhiều hoàn cảnh 'không nói sẽ chết', nhưng cũng cuối vẫn có rất nhiều người sống sốt!
Cũng giống với đạo lý 'Kẻ sống là kẻ mạnh nhất', chỉ có kẻ sống mới viết lên chân lý, còn kẻ chết đi chính là kẻ thua cuộc.
Dù có chuyện gì xảy ra, luôn có những cá nhân sống sót, đúng không?
Vì vậy, căn cứ vào lý giải của Tô Hạo đối với nhân loại, hắn đối với chuyện có tìm được mục tiêu giúp mình hay không, không chút nào để trong lòng.
"Chỉ cần ta có sức mạnh mà bọn họ không cách nào địch nổi, dùng phương pháp hợp lý, liền có thể từ trong đám người tìm ra một bó!"'.
Đây là đạo lý mà Tô Hạo trải qua nhiều thế giới mới có thể ngộ ra!
'Sức mạnh' cùng 'Phương pháp' thiếu một thứ cũng không được.
Vừa đúng chính là, Tô Hạo vừa nắm giữ sức mạnh, lại nắm giữ phương thức dùng sức mạnh của mình, từ nay về sau tất nhiên mọi chuyện sẽ như ý của hắn.
"Tiền bối, phía trước chính là cứ điểm khác của Tam Liên Thái Phượng Ổ, chỗ kia có một vị trưởng lão Nguyên Anh tọa trấn đóng giữ, đạo hiệu Nguyên Thiện, là thân tín tuyệt đối của chương môn, hắn tất nhiên sẽ biết 'Xích tuyền luyện linh dịch' nằm ở chỗ nào. Bất quá, tính khí người này có chút táo bạo..."
Phượng Lư ngoài miệng vì Tô Hạo suy nghĩ, trong nội tâm thầm nói: "Nguyên Thiện trưởng lão, ta và ngươi vốn có thù cũ, lần này mời tiền bối tới đây, quả thật không nên trách ta, có trách thì trách ngươi không nên nhục mạ ta lúc trước..."
Loại thời điểm này, dựa thế báo thù, rất hợp lý!
Tô Hạo ngắt lời: "Được rồi, ngươi cứ ngồi ở chỗ này đợi ta."
Nói xong, Tô Hạo liền biến mất tại chỗ.
Đồng tử Phương Lư co rụt lại, mỗi lần nhìn thấy Tô Hạo tự nhiên biến mất cùng xuất hiện, trong lòng hắn đều rung động không thôi: "Chẳng lẽ đây chính là tuyệt kỹ Súc Địa Thành Thốn trong truyền thuyết? Cổ Duy tiền bối, đến tột cùng là thần thánh phương nào!"
Nhưng hiện trong đầu hắn đang hiện lên đống câu hỏi: "Trốn, hay không trốn?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận