Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 446: Mô Phong Lực Lượng Tự Nhiên

Tô Hạo đứng bên cạnh thi thể tu sĩ Kim Đan, thò tay đặt lên thi thể không đầu, huyết khí dũng mãnh tràn vào, đem tất cả số liệu ghi vào bên trong quả cầu không gian.
Sau đó lông mày Tô Hạo khẽ nhăn lại.
Bởi vì hắn phát hiện, tu sĩ Kim Đan này tuy chết, nhưng Linh Lực trong cơ thể vẫn sinh động như cũ, chưa có dấu hiệu tiêu tán bởi vì tu sĩ tử vong.
Sau đó lại cẩn thận cảm giác tiếp, Tô Hạo lẩm bẩm nói: "Linh Lực lúc này mới tiêu tán, nhưng tốc độ rất chậm!"
Tô Hạo suy nghĩ một chút, 'Ý Niệm' mang theo Linh Lực tiến vào trong cơ thể của tu sĩ Kim Đan, khó khăn lắm đem một tia Linh Lực trong cơ thể Kim Đan, dẫn dắt đi ra, sau đó rót vào phù văn 'Cường Quanh' mới vẽ xong.
Sau một khắc, một đạo ánh sáng chói lên, làm cho buổi tối sáng như ban ngày.
Hào quang biến mất, Tô Hạo mở to mắt, khó kìm được nét vui mừng: "Trong thi thể tu sĩ, Linh Lực vậy mà ngưng không tán, có thể lấy ra sử dụng, như thế xem ra, thế giới này, tàn khốc cùng thú vị hơn ta tưởng tượng!"
Nói không chừng, thế giới này có nhiều tu sĩ cấp thấp như vậy, đều muốn tu luyện đến cảnh giới cao hơn, nhưng cuối cùng lại tiện nghi cho mấy người khác, trở thành vật bồi bổ cho 'Tiên Nhân'!
Mà lúc này, Tô Hạo cũng hiểu vì sao Phong Linh Tiên Tử muốn hắn từ từ rồi đột phá, thu liễm lại hào quang của bản thân!
Quả thật như lời Phong Linh Tiên Tử nói, trước khi có đầy đủ thực lực bảo vệ mình, thì tương lai như nào, khó mà nói trước được.
Người nào quy định thiên tài nhất định có thể tu luyện đến Hợp Thể Kỳ?
Lúc này Á Sơn đi tới bên cạnh Tô Hạo, thiếu chút nữa quỳ xuống ôm chân Tô Hạo cảm tạ rồi!
Hôm nay nếu không có Tô Hạo đến kịp, Á Sơn cảm giác người nằm dưới đất không nhúc nhích kia, chính là hắn rồi.
Á Sơn đem tám cái phi toa đưa tới trước mặt Tô Hạo, nói: "Duy lão đại, đây là những pháp khí mà tên kia sử dụng!"
Tô Hạo chẳng buồn hỏi vì sao Á Sơn bị tu tiên giả đuổi giết, chỉ cần người không chết, vấn đề liền không lớn. Mà Á Sơn chỉ cần hoàn thành tốt nhiệm vụ mình an bài là được, về phần Á Sơn chạy nhảy làm gì, Tô Hạo cũng không quản, đó là tự do của Á Sơn!
Hắn tiện tay cầm lấy một cái phi toa quan sát.
Cái phi toa này dài khoản 20 xăng-ti-mét, có hai đầu nhọn, kích thức to bằng cổ tay trẻ em, toàn thân màu trắng, trong bóng tối hiện lên màu sáng nhạt. Tô Hạo cân thử, cái đầu phi toa này như được làm từ da, hầu như không cảm giác được cân nặng.
Tô Hạo đưa vào huyết khí, đem dữ liệu của phi toa đưa vào quả cầu không gian, sau đó nhìn Á Sơn nói: "Á Sơn, ngươi cởi quần áo của tên này đi! Nội giáp hắn mặc là pháp khí!"
"Được, Duy lão đại!" Động tác của Á Sơn rất nhanh, chỉ chốc lát liền đem một bộ giáp xích đưa tới trước mặt Tô Hạo.
Tô Hạo thò tay nhận lấy, cầm vào tay hơi nặng, bộ giáp xích này ngược lại nặng hơn, có cảm nhận như kim loại, ở chỗ trái tim có một miếng hộ tâm.
Tô Hạo thầm nói: "Đợi sư tôn đem trụ cột 'Luyện Khí' đưa cho ta, có hai kiện pháp khí này để thí nghiệm, có lẽ rất nhanh sẽ phá giải được kỹ thuật Luyện Khí.
Tô Hạo đem Pháp Khí ném cho Á Sơn, nói: "Ngươi đem hai món đồ này về phòng trữ vật, về phần thi thể này..."
Tô Hạo vốn tính để thi thể này nghiên cứu, nhưng mà không xác định trên thi thể của tu sĩ kim đan, có lưu lại cái gì truy tung hay không, nghĩ tới liền thôi. Hơn nữa, tương lai còn rất nhiều cơ hội.
"Thi thể ngươi đem đi thiêu, sau đó chọn đi!"
Á Sơn lập tức nói: "Được, Duy lão đại!"
Suy nghĩ một chút, Á Sơn nói: "Duy lão đại, khả năng cao chỗ ta đặt chân bị phát hiện rồi, còn cần đổi địa phương mới được."
Tô Hạo hỏi: "Chuyện của ngươi làm xong chưa?"
Á Sơn cười hắc hắc nói: "Xong rồi!"
Tô Hạo nói: "Vậy được, đổi chỗ mới! Ngươi đưa định vị thạch cho ta."
Á Sơn từ trong lòng lấy ra một cục đá đen thui đưa cho Tô Hạo.
Tô Hạo đổi một cục mới, trả cho Á Sơn nói: "Sau khi xác định được địa điểm mới thì nói với ta một tiếng, ta về trước !"
Dứt lời, truyền tống rời đi.
Á Sơn thở dài một tiếng, trong lòng còn sợ hãi nhìn cỗ thi thể dưới mặt đất.
Nhanh chóng hành xử lý thi thể, sau đó mang theo hai kiện pháp khí rời đi, trong lòng Á Sơn thầm nghĩ: "Mấy tên tu tiên giả này cũng quá lợi hại đi! Về sau vẫn là tránh giao thủ với chúng, nếu chọc tới người lợi hại, đợi không được Duy lão đại chạy tới, vậy nguy rồi! Cũng may, chuyện bên này ta đã xử lý xong!"
Sau khi Tô Hạo truyền tống về lại tiên môn, liền nhốt mình trong phòng, tiến vào trong quả cầu không gian, nghiên cứu trận pháp, hắn từ chỗ Phong Nhan sư thúc bợ được không ít sách, đủ để nghiên cứu một đoạn thời gian!
Nhìn qua nhìn lại cũng không có việc gì quan trọng, Tô Hạo liền đâm đầu vào nghiên cứu học tập trận pháp.
Trận pháp ở thế giới tiên hiệp đến cùng là gì?
Nội tâm Tô Hạo như có ngàn vạn còn mèo, ngứa ngáy không thôi.
Trước mắt, trận pháp hắn đã thể nghiệm qua là Đại trận sương mù của Nguyên Túc Tam Hợp Phong, thân ở trong sương mù, không chỉ mất đi phương hướng, mà ra-đa của hắn còn bị áp chế lại.
Tô Hạo đến nay còn không rõ, vì sao ra-đa của mình bị áp chế!
Điều này làm cho Tô Hạo đối với nguyên lý đại trận sương mù liền hết sức hiếu kỳ. Hơn nữa hắn còn suy đoán thử qua nguyên lý trận pháp, hẳn cùng một loại với trận bàn phù văn!
Tô Hạo ở trong quả cầu không gian, mô phong ra một căn phòng hiện đại, hắn ngồi trước bàn sách, lấy ra một cuốn sách mà Phong Nhan sư thúc lựa chọn cho mình.
Kiềm chế tâm thần, mở ra trang thứ nhất, nghiêm túc đọc.
"Trận pháp là đại trí tuệ..."
Tô Hạo đọc xong câu đồi, không tự chủ mà cười lên: " Mở đầu đã hơi khoa trương, nhưng mà ta thích."
Thời gian lặng lẽ trôi qua, Tô Hạo vẫn nghiêm túc đọc sách, ngoài trừ cái đầu ngón tay hoạt động, hắn dường như tiến vào trạng thái thiền nhân.
Theo Tô Hạo không ngừng đọc xuống, hắn đối với trận pháp ở thế giới này, đã có hiểu rõ đại khái.
Trận pháp ở đây, so với nguyên lý trận bàn phù văn, hoàn toàn bất đồng!
Mở đầu cuốn sách có câu 'Trận pháp là đại trí tuệ.' đã nói rõ hết thảy.
'Trận Pháp' ở thế giới này, dưới nhận thức của Tô Hạo, là một bộ công cụ hoàn chỉnh dùng để nghiên cứu thiên nhiên, cũng có thể gọi là 'khoa học'!
"Đây là một bộ hệ thống khoa học do tự nhiên tạo thành a!" Tô Hạo không khỏi sợ hãi thán phục.
Hắn phát hiện mỗi một thế giới, sau khi nghiên cứu sâu kỹ về nền văn minh, tất nhiên có thể thu lấy được trí tuệ của nền văn minh đó.
Để muốn đem 'Trận Pháp' hiểu rõ rệt, chỉ nghiên cứu thôi là chưa đủ, còn cần phải đi giải thích về trận pháp cùng với 'lịch sử' ra đời.
Chỉ nghiên cứu về công năng của trận pháp, không đi tìm hiểu con đường phát triển, lịch sử ra đời, cuối cùng chỉ học được cái hình trong đó, mà không học được cái thần.
Giống như toán học vậy, nếu như nghiêm túc đi nghiên cứu lịch sử phát triển của toán học, như vậy đối với lý giải về số học, sẽ không còn cảm giác 'buồn tẻ' khi 'làm bài', mà thay vào đó là cảm giác tìm hiểu vào mấy con số.
Tô Hạo muốn học mọi thứ, không chỉ là 'Hình' của Trần Pháp, mà còn là trí tuệ của bậc tiền nhân ẩn chứa trong đó!
Tô Hạo đọc xong vài cuốn sách, không vội vã đi tìm tri thức về trận pháp, mà quay đầu tìm loại sách về lịch sử trận pháp, nghiêm túc đọc.
'Trận Pháp' ra đời từ thời viễn cổ, thông qua quá trình quan sát tự nhiên, nhìn sức mạnh khó lường mà thiên nhiên biểu hiện....
'Một tia chớp đốt cháy vạn vật' 'Một trận mưa quét sách hết thảy' 'Mặt trời chiếu sáng làm mặt đất khô càn'....
Thiên tai không làm cho con người có ý chít bất khuất bị khuất phục, bón hắn phân tích, tìm tòi nguyên nhân thiên tai, ý đồ muốn lấy thiên tai, hóa cho mình dùng.
Những người này đương nhiên thất bại, thẳng đến một ngày có một vị thiên tài tuyệt thế xuất thế, hắn là người đầu tiên luyện ra 'Tâm Niệm' dùng 'Tâm Niệm' thành công khống chế Linh Lực, làm năng lực cho mình sử dụng.
Đến tận đây, mọi người bắt đầu nổi lên dã tâm: Có lẽ dùng Linh Lực, đem lực lượng thiên tai, hóa cho mình dùng!
Trải qua dòng thời gian buồn chán, vô số nghiên cứu ra đời, tre gia măng mọc, bọn họ tất nhiên tìm ra được quy luật, công cụ để điều khiển thiên nhiên.
Từ đó, 'Trận Pháp' ra đời!
Tô Hạo bình tĩnh nhìn yếu tố hạch tâm của Trận Pháp: "Trận Pháp, chính là dùng Linh Lực, điều động lực lượng tư nhiên, mô phong thiên tai!"
"Thật trâu, đây là..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận