Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 83: Chúng Ta Cần Ngươi ! (2)

Như vậy, đầu hung thú này đang nhảy dựng lên, bại lộ ra cây hoa cúc, vậy thì đừng có trách hắn không có võ đức rồi.
Thân thể Tô Hạo hơi ngồi xuống dưới, thấy Mông Tu Thú lao tới, hắn nâng tay trái lên, đối diện với cặp mắt nhỏ nhắn kia.
"Cường Quang!."
Một đạo ánh sáng bỗng nhiên bộc phát trong tay Tô Hạo, khiến tầm mắt Mông Tu Thú thành một mảnh trắng xóa.
Sự bộc phát đột nhiên này, khiến nó mất đi mục tiêu công kích, tuy rằng nó vẫn có thể dựa vào giác quan để cảm giác Tô Hạo ở đâu, nhưng nó đã có chút ngây người trong chớp mắt.
Chỉ trong một cái chớp mắt này, Tô Hạo trước một phát, lướt qua thân thể của đối phương, sau đó bắn lên.
Thân dưới Mông Tu Thú liền lộ ra trước mắt Tô Hạo.
Ở đây có một cái lỗ tròn dùng để nuốt người, nhìn qua thì như cây hoa cúc bình thường, phía trên thì phân bổ đầy răng nhọn, vô cùng khủng bố.
Ở bên cạnh lỗ tròn thì có vô số cái lỗ nhỏ, những lỗ này chính là nơi cất giấu xúc tua, tùy thơi có thể bắn nổ ra, vì Mông Tu Thú đã dùng vô số xúc tua bán ra bên ngoài, nên ở đây chỉ có vài cái lỗ tối om, tùy thời có thể công kích.
Nhưng mà những xúc tua còn lại này, đối với Tô Hạo đã mất đi tính uy hiếp.
Phù văn "Bộc Phát" đã bổ sung xong.
Dưới chân Tô Hạo bùng nổ "Bộc Phát", liền lao vào lỗ tròn to chưa kịp đóng lại của Mông Tu Thú, thời điểm lướt qua đống răng nhọn, Tô Hạo hơi run một chút, nhưng sau khi tiến nhập thành công vào trong, hắn liền sử dụng "Chấn Động".
Áo giáp toàn thân bắt đầu chấn động, bất luận thứ gì tiếp xúc với lưỡi đao của hắn đều bị chấn động cho vỡ nát ra.
"Sắc Bén" "Xuyên Thấu!"
Dưới hiệu quả gia trì của hai phù văn, Tô Hạo liền tiếp tục tiến lên phía trước, mục tiêu của hắn là tiến vào vị trí trung tâm của Mông Tu Thú.
"Xoẹt".
Bất luận thứ gì ngăn cản bước chân của Tô Hạo, đều bị hắn chém nát, lại cộng thêm hiệu ứng chấn động vẫn còn đang tiếp diễn, huyết nhục bên trong không cách nào tiếp cận Tô Hạo, khiến hắn tiến quân thần tốc.
Hai mét, ba mét.... năm mét!
Đột nhiên toàn thân Tô Hạo nhẹ đi, hắn đã đi tới bên trong bụng của Mông Tu Thú, ở đây có đầy đủ các loại cơ quan phức tạp đang nhúc nhích có quy luật, nhìn qua thì giống như một tòa nhà cao hai tầng vậy.
Khóe miệng Tô Hạo lộ ra nụ cười mỉm.
Tô Hạo tò tay đặt ở phía trên cơ quan nội tạng, huyết khí khổng lồ trên người bắt đầu trào ra, bắt đầu vẽ một trần bàn phù văn khổng lồ trên nội tạng của đối phương.
Ngắn ngủn 10 giây, trận bàn khổng lồ đã vẽ xong.
"Hút!"
Phù văn khởi động.
Cơ quan ở bên trong bụng như gặp phải lực hút cường đại, liền bị húng tập trung vào phía trận bàn, tạo thành một quả cầu hình tròn.
Mông Tu Thú lúc này đã bị thương nặng, cuồn cuộn mãnh liệt ngã xuống, Tô Hạo đứng ở trong cơ thể của đối phương, cũng lập tức mất đi cân bằng.
"Toàn Chuyển!" "Xuyên Thấu!"
Tô Hạo phát động ra hai cái phù văn, chồng lên trường đao, sao đó cắm xuống dưới vách bụng.
"Bành!."
Một tiếng trầm đục vang lên, huyết nhục chảy ra.
Ở trên vách bụng xuất hiện một động tròn rất lớn.
Tô Hạo dùng lực giẫm mãnh, toàn bộ người chui vào bên trong động.
Hắn lúc này đã cảm thấy một tia mê mang, hắn biết mình đã bắt đầu thiếu dưỡng khí rồi.
"Phải mau rời khỏi đây!."
Thừa dịp hiệu quả phù văn trên thanh trường đao vẫn còn chưa biến mất, hắn nhanh chóng bổ ra một đao đào ra bên ngoài. Đồng thời cũng bổ sung thêm hiệu quả "Toàn Chuyển" "Xuyên Thấu".
Rất nhanh, Tô Hạo đã đào đến biên giới, gặp được đám lân giáp dày đặt.
Phát động xong phù văn "Toàn Chuyển" cùng "Xuyên Thấu", hắn hung hăng đâm về phía trước.
"Bành!."
Không khí thuận theo lỗ hổng nơi bụng của hung thú mà tràn vào trong.
Tô Hạo bắn ra ngoài, từng ngụm từng ngụm hít vào không khí.
Hắn rơi xuống đất đứng vững lại, sau đó nhanh chóng chạy trốn, đợi đến khi chạy xa Mông Tu Thú, hắn mới quay người lại nhìn xem.
Hoa Hoằng Nhất lúc này đang chỉ huy những Tông Sư còn dư lại, phát động tiến công với Mông Tu Thú, thừa dịp nó bệnh, xin nhẹ cái mạng!
Hoa Hoằng Nhất thấy Tô Họa toàn thân máu lam xuất hiện, lập tức kinh hỉ hô lớn: "Đại huynh đệ, ngươi còn chưa chết?"
Tô Hạo gật đầu, nhìn hung thú đang kêu rít thảm thiết, hắn hít thở từng ngụm từng ngụm không khí.
Đầu hung thú này, chết chắt rồi! Hiện tại cũng chỉ giãy chết mà thôi, đã không còn nhiều uy hiếp.
Hắn cũng rất thèm thi thể của đầu hung thú này, muốn lấy nghiên cứu thử một phen, nhưng nội tạng của đối phương đã bị Hút lại thành một đoạn, Thú Văn "Cứng Rắn" hắn cũng có, ngoài trừ cái bướu thịt không biết kia ra thì giá trị của đầu hung thú này đã giảm xuống thấp.
Hơn nữa, bây giờ là thời điểm thích hợp rời đi.
Hắn không muốn cùng đám người Hoa Hoằng Nhất tiếp xúc, hơn nữa lão Lưu vẫn còn ở bên cạnh nhìn xem, vạn nhất bị nhận ra thì làm sao bây giờ?
Hắn thì không sao cả, nhưng hắn không muốn những chuyện riêng của mình dính đến phụ thân Ngô Vân Thiên cùng trạm gác Trà Sơn.
Điều này có lẽ là điểm duy nhất mà hắn còn băn khoăn.
Tô Hạo hất trường đao lên, chất lỏng màu lam ở trên đao bị vẩy xuống.
Hắn trực tiếp chạy vào phía nội thành, nhân lúc mọi người đang nghi hoặc thì liền biến mất không thấy đâu nữa.
Trên đầu Hoa Hoằng Nhất xuất hiện vô số dấu chấm hỏi.
Tất cả mọi người đều ngây ngốc.
Đừng mà! Mông Tu Thú còn chưa chết đâu, đại lão mau trở về đi, chúng ta cần ngươi!
Nhưng mà tiếng nói của quần chúng, Tô Hạo nghe không được, dù có nghe được cũng chẳng sao, thân thể Mông Tu Thú giờ đã bị bại, xúc tua vô lực, nằm một chút nữa liền chết rồi.
Hắn nhanh chóng trở lại tiệm vũ khí, đổi lại khôi giáp của mình, nhặt lên một khối vãi rách, lau đi vết máu trên thanh đao, sau đó trả vào vỏ.
Cõng lên bọc đồ của mình.
Hắn nhanh tróng rời đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận