Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 810: Thì Ra Là Thế (1)

Từ đầu chuyện này đã không phát sinh đến mức độ này, nhưng mà hai loại người thuộc tính trái ngược đứng chung một chỗ, như là lửa nước gặp nhau, một chút va chạm liền phát nổ, không hề khoan nhượng.
Kỳ thật đối với Tô Hạo, chỉ cần thái độ đoan chính, hảo hảo giao tiếp, trao đổi ý kiến, hắn đều không làm đến mức như vậy, nhưng ngay từ đầu dùng tư thái cao ngạo nhìn hắn, làm cho hắn cảm thấy vô cùng không thoải mái.
Đối với hắn, giải quyết chuyện không thoải mái rất đơn giản, chỉ cần rời đi là được, chỗ nào không thoải mái thì không đến, nhưng không biết vì sao đám người Lạc vương lại dám mở miệng ra uy hiếp hắn. Vậy liền không có gì tốt hơn, trực tiếp chôn đối phương.
Về phần sau này có dẫn đến phiền toái hay không, hắn cũng không sợ, đến một đám rửa hết một đám, loại chuyện này hắn làm cũng không ít, quan trọng nhất, hắn hiện tại không chỉ nắm giữ thực lực của kiếp trước, mà còn nắm giữ một loại sức mạnh mạnh hơn chính là Nguyên, mấu chốt nhất, hắn còn nắm giữ kỹ năng có thể chống lại năng lực quỷ dị là Không gian cấp hai.
Trước mắt khảo nghiệm một phen, 'Không gian cấp hai' có thể giúp hắn thoát khỏi năng lực quỷ dị tập trung đến, như vậy hiệu quả quỷ dị đối với hắn sẽ mất đi tác dụng.
Trái ngược với sự tư tin của Tô Hạo vào năng lực của mình, Lạc vương tự tin vào quyền lực của mình trong tay.
Hắn tin lấy thân phận cùng quyền lực, không người nào dám khiêu chiến quyền uy của hoàng tộc, chỉ cần hắn đem thân phận vương tộc lộ ra ngoài, tất cả mọi người phải nể mặt hắn vài phần, từ xưa tới nay đã vậy, hắn không tin ở vùng nông thôn này lại có ngoại lệ.
Cao ngạo, vốn đã là bản tính của dòng họ vương tộc.
Vì vậy, lần này hắn đến trấn Hoài Thủy, là mang theo thành ý, hướng tiểu đội Hạnh Vân Tinh biểu lộ thành ý của mình, không cho đối phương cơ hội từ chối.
Nếu là tiểu đội Nguyên Pháp Sư ở trong thành trấn lớn từ chối cũng tạm được, nhưng mà chỉ là một tiểu đội ở trong trấn nhỏ, một nơi có thể gọi là thôn xóm, người ở chỗ này, làm gì có tư cách từ chối Vương tộc?
Kết quả là, hai loại người vô cùng tự tin gặp nhau, người nào cũng không khiêm nhường. Giống như hai con tốp trong bàn cờ, chỉ biết tiến không lui, thẳng đến khi đối phương chết đi mới thôi.
Đám người Tô Hạo rời đi không lâu, Lạc vương dẫn đội của mình về phòng chiêu đãi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thu dọn đồ đạc, chúng ta quay về Minh Xuyên."
Tiểu Hạp Tử lập tức gật đầu làm theo. Hai người thị nữ đi theo nhẹ nhàng đi tới xoa bóp bờ vai của Lạc vương, nhưng vẫn như cũ không cách nào xóa tan cơn giận trong ngực hắn, nghĩ đến cảnh ngồi trên xe lắc lư quay về, nộ khí bắt đầu tích tụ, lúc này đã đạt đến đỉnh điểm, khiến hắn muốn thổ huyết.
Hai tên Nguyên Pháp Sư hộ vệ, một cao lớn cường tráng, một béo mập lùn tịt, đều mặc giáp bọc thép, bọn họ kinh ngạc nói: "Trở về? Không dạy dỗ mấy tên tiểu tử kiêu ngạo kia một bài học?"
Lạc vương nhìn tên vừa mới mở miệng, cười nhạo nói: "Ngươi nghĩ tiểu đội 'Hạnh Vân Tinh' bọn họ chỉ là mấy tên tiểu bạch kiếm thôi sao? Tuy rằng danh hào của bọn họ là 'may mắn', nhưng nếu như ngươi tưởng tiểu đội bọn họ dựa vào may mắn đến có danh tiếng như ngày hôm nay, vậy liền sai mười phần. Lấy mấy người chúng ta hiện tại, còn không đủ cho bọn họ nhét kẽ răng."
Tên Nguyên Pháp Sư kia có chút không phục, dưới suy nghĩ của hắn vô luận tiểu đội Hạnh Vân Tin có thanh danh thế nào, cũng chỉ là một tiểu đội mới nổi gần đây, hơn nữa còn là đám thanh niên trẻ tuổi đầu chưa mọc lông, hắn không tin mình đường đường là một Nguyên Pháp Sư cao cấp lâu năm lại không đánh nổi đối phương.
Bất quá lão bản nhà mình đã lên tiếng, hắn cũng không phản bác, chỉ là cố gắng nở nụ cười nói: "Vậy chúng ta làm thế nào? Cứ vậy buông tha cho mấy tên tiểu tử kia?"
Lạc vương lạnh lùng nói: "Buông tha? Hừ, chỉ là mấy tên tiểu tử quê mùa ở vùng hoang dã mà thôi, là đám kiến ta tiện tay có thể bóp chết cả đám, bọn hắn sao dám cự tuyệt ta chứ? Nếu bọn hắn có thể từ chối ta, đây chẳng phải là tiền lệ để cho mấy tiểu đội phía sau noi theo?"
Tiểu Hạp Tử rất nhanh đem đồ đạc thu dọn xong, nghe vậy không khỏi hỏi: "Vậy Vương gia có tính toán gì không?"
Lạc vương khó dịp lộ ra nụ cười: "Đương nhiên là có rồi, trước tiên phải trở về, sau đó phái nhiều tiểu đội tới, hợp thành trung đội, đem năm người bọn hắn bắt lại, tất cả đều trói lại cho ta, sau đó để ta hảo hảo 'dạy bảo' bọn chúng, để cho bọn họ biết việc mình làm ngu ngốc thế nào."
"Lạc vương sáng suốt!"
Tám người Lạc vương gia rất nhanh rời khỏi trấn Hoài Thủy, theo đường cũ quay về, một đường lắc lư, càng lắc lư, trong lòng Lạc vương càng thêm oán hận.
Sớm biết như thế, hắn sẽ không tự thân đến đây. Thế nhưng mà các tiểu đội Nguyên Pháp Sư khác ưa thích bản thân tự mình tới mới đến. Cho bọn họ chút mặt mũi, bọn họ liền vui vẻ đáp ứng.
Chỉ là không nghĩ tới, cái tiểu đội Hạnh Vân Tinh này lại cự tuyệt dứt khoát như vậy!
Bất quá, tiểu đội Hạnh Vân Tinh nếu như đã không muốn tiếp nhận lời mời của hắn, như vậy vận may của bọn hắn, cũng liền chấm dứt ở đây rồi!
Đột nhiên, phía trước xuất hiện hai đạo thân ảnh cản đường, tài xế tiểu Hạp Tử lập tức đạp phanh lại, dừng xe.
Lạc vương cau mày nói: "Có chuyện gì?"
Tiểu Hạp Tử cảnh giác nói: "Vương gia, có người cản đường."
Lúc này, hai tên hộ vệ Nguyên Pháp Sư cao cấp cũng chạy ra ngoài, đem xe Lạc vương bảo hộ ở phía sau, tên mập lùn là Nguyên Pháp Sư Kim Chi, còn tên cao lớn cường trắng là Nguyên Pháp Sư Lôi Chi, kết hợp với nhau, hai người bọn họ có thể khiến phạm vi hai trăm mét xung quanh thành bất khả xâm phạm, không người tới gần.
Bọn hắn tập trung nhìn vào, ồ, đây không phải người trong tiểu đội Hạnh Vân Tinh sao? Hai người này lúc đầu chỉ đứng sau lưng người thiếu niên kia, toàn bộ quá trình dùng ánh mắt không hảo ý nhìn bọn họ, để bọn họ có ấn tượng rất sâu.
Tiểu Hạp Tư cau mày nói: "Lạc vương đại nhân, hình như là Nguyên Pháp Sư của tiểu đội Hạnh Vân Tinh, một tên là A Sơn, một tên là A Phong."
Lạc vương nhướng mày: "Đến hỏi xem bọn họ muốn làm gi?"
Trên thực tế không cần hỏi, bọn hắn cũng rất nhanh biết Á Sơn cùng Phong Thành cản đường lại làm gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận