Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 771: Bác Gái Quỷ Dị

Hài đồng này chỉ khoản năm sáu tuổi, hai mắt không có tiêu cự, tóc tai thưa hớt, bị mưa xối lên đầu, trên mặt vô cùng bẩn thỉu, mặc cho cơn mưa cọ rửa thế nào, đều không rửa sạch sẽ.
Cánh tay lộ ra ở bên ngoài, cổ, bụng, bắp chân, bàn chân, tất cả đều có vết roi đỏ tươi lưu lại trên thân, như là bị roi đánh vậy, sưng vù cả lên, ngổn ngang lộn xộn!
Chuyện này có chút kinh hãi rồi.
Bên trong tai hoạ quỷ dị, đột nhiên xuất hiện một đứa trẻ, tò mò hỏi bạn vì sao trời mưa lại không tránh.
Bọn hắn còn muốn hỏi vì sao tiểu hài tử này một thân một mình chạy ở đây đấy!
Nhưng mà nghẹn lại rất lâu, đơn giản không hỏi được ra miệng.
Bởi vì tất cả mọi người đều cảm giác được có chỗ không đúng, nói hơn là chỗ nào cũng không đúng cả!
Tất cả mọi người đều sợ dính phải mưa cùng cành liễu quất trúng, nhưng hài tử này thì không như vậy, trên thân hắn bị mưa dội xuống, cánh liễu quất lên cũng không có thứ gì từ trong miệng thoát ra đòi chạy trốn.
Tô Hạo càng thêm nghi hoặc, bên trong ra-đa của hắn, cảm giác được trên thân hài tử này không có phản ứng huyết khí.
Giống như một cỗ thi thể.
Bốn người liếc nhìn nhau, ý bảo không nên hành động thiếu suy nghĩ.
A Tinh cùng A Vọng chuẩn bị tốt thủ đoạn công kích, một khi thấy tình huống không ổn, liền động thủ.
Tên tiểu hài tử này tựa hồ thấy không được người khác đáp lại, liền trở nên nóng vội nói: "Trời mưa, các ngươi mau tránh đi!"
"Bị cây roi đánh vào người, thật đáng sợ, các ngươi mau trốn đi!"
Tô Hạo lớn gan, thử đáp lại nói: "Chúng ta không sợ dầm mưa, cũng không sợ roi đánh!"
Đứa bé kia tựa hồ không nghe được, nói tiếp: "Mau tránh, bằng không thì trốn không thoáT!"
"Đùng!"
Một tiếng đùng vang lên.
Một bóng roi vụt qua, hung hăng quất lên thân hài tử, quần áo văng tung toé, sau lưng hiện lên vết thương.
Đứa bé kia kêu đau một tiếng, té ngã trên mặt đất, rồi cuộn mình đứng dậy.
Mấy người thấy cảnh này mí mắt liền nhảy dựng lên.
Lúc này, một đạo thân ảnh cao hơn cây liễu lung la lung lay đi tới, trong miệng lộ ra răng nanh, cười ha ha: "Trốn không thoát, ha ha ha!"
Đạo thân ảnh này từ trong bóng tối đi ra dần dần rõ ràng, bốn người cũng thấy được hình dạng của nó.
Chiều cao hơn 7 mét, trên đầu có hai cái sừng, ánh mắt đỏ thẫm, miệng đầy răng nanh, móng tay sắc nhọn, cầm lấy một cây roi dài, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ!
Bốn người nhìn thấy con quái vật này đều ngạc nhiên không thôi.
Đơn giản là vì con quái vật này mặc tạp dề, bộ ngực nhô cao, bụng tròn như quả bóng, hình tượng giống như một bác gái làm bếp.
Đây là tổ hợp kỳ quái gì đây?
Bác gái thân cao 7 mét cười ha ha nói: "Ta cho ngươi chạy! Ngươi còn dám chạy! Còn không chạy đi?"
"Ba ba ba!"
Mỗi câu nói, cây roi trong tay bác gái hạ xuống, đem đứa trẻ kia đánh cho máu tươi đầm đìa.
Đứa bé kia co rúc trên mặt đất, trong miệng lẩm bẩm: "Thật đáng sợ! Chạy đi chạy đi! Trốn đi trốn đi !"
Tô Hạo lần đầu tiên gặp phải chuyện này, cũng không hành động thiếu suy nghĩ, mà là lựa chọn hỏi thăm nhân sĩ chuyên nghiệp: "A Tinh, căn cứ lý giải của ngươi, đây là tình huống gì?"
Hai mắt A Tinh toả sáng, hưng phấn nói: "Có lẽ, đây chính là hạch! Ngọn nguồn của tai hoạ lần này!"
"Hạch?"
Mấy người ngạc nhiên nhìn đầu quái vật cực lớn cùng hài tử kia.
Hai mắt A Tinh nhìn chằm chằm vào 'bác gái quái dị', ngữ khí vô cùng khẳng định nói: "Chính là như thế! Chúng ta cũng biết, tai hoạ quỷ dị có nhiều hình thức, không có hình thái cố định, bất luận khả năng gì cũng có. Cũng chính là, hạch hình người cũng có đấy. Theo ta được biết, hạch hình người còn có không ít! Tất cả đều do người lột xát lên.
Mà tai hoạ quỷ dị này, đặc biệt nhất ở địa điểm, có kế thừa một phần nhỏ đặc thù của tai hoạ quỷ dị, lấy phương thức quỷ dị biểu hiện ra ngoài. Tuy đây là lần đầy tiên ta gặp phải 'hạch' hình người, nhưng mà, đoán không sai đấy!
Chỉ cần đem 'Dẫn' phá hủy, chúng ta liền có thể giải quyết tai hoạ quỷ dị này rồi!"
A Vọng không xác định mà nói: "Vậy bộ phận nào là Nguyên, bộ phận nào là Dẫn đây?"
A Tinh vô thức nhìn về phía Tô Hạo.
Tô Hạo đã tập trung vào ba mục tiêu, thứ nhất là bác gái quái dị, thứ hai là hài tử, thứ ba là cây roi.
Cẩn thận cảm giác một phen, phát hiện chấn động Nguyên, tất cả đều đến trên thân hài tử.
Tô Hạo đem phán đoán của mình nói ra: "Ta cảm giác trên thân hài tử này có chấn động từ Nguyên."
A Tinh lập tức nói: "Vậy trước đem đầu quái thú này tiêu diệt đã!"
Đúng lúc này, bác gái quái dị kia quay đầu nhe răng cười về phía đám người Tô Hạo: "Ồ ! Các ngươi còn không trốn sao?"
Xong, cây roi trong tay phất lên, ở trong màn mưa phát ra tiếng cuồng bạo.
"Đùng!"
Vô số hạt mưa bị quất trúng, nổ nhỏ bọt.
Trong lòng A Tinh run lên, lớn tiếng nói: "Cẩn thận, cây roi sắp đánh tới!"
Hiện tại bọn hắn rơi vào hoàn cảnh hết sức khó xử! Chỉ có thể trốn trong 'Bình chướng không gian' mà Tô Hạo tạo ra, không dám xông ra ngoài màn mưa. Bởi vì một khi bị dầm mưa, liền không cần đánh nữa, trong chớp mắt mất đi toàn bộ cơ quan mà chết.
Nếu không tránh thì phải ở nguyên tại chỗ chờ, chẳng phải lúc này trở thành bia ngắm cho bác gái tập vụt sao?
A Tinh đi đầu ra tay, một đạo khí nhận từ trong tay bắn ra, xuyên qua không gian bình chướng, trong nháy mắt quét lên cổ bác gái.
"Phốc!"
Đầu lâu của bác gái bị đao khí cắt xuống, lăn trên mặt đất.
Không nghĩ tới cái đầu vừa lăn vừa cười ha ha: "Đám người các ngươi trốn không thoát đâu!"
Tiếp đó, cái thân không đầu lại vụt roi xuống.
"Hô!"
A Tinh nghiến răng di chuyển vị trí, dùng thân thể ngăn trước mặt mọi người.
Trên thân phủ lấy giáp khí cấp cao, có thể chống đỡ được một roi quật xuống.
Thứ duy nhất không xác định, chính là nếu bị cây roi này đánh trúng thân thể, cơ quan của bản thân có bỏ chạy không.
Nhưng mà, hắn với tư cách đội trưởng, ở thời khắc quan trọng này, sao có thể lùi bước?
"Đùng!"
Một tiếng quật vào không khí vang lên.
Cây roi từ trước người A Tinh xuyên qua, giống như màn mưa biến mất không thấy gì nữa.
"Không đánh trúng cơ thể?" Trong lòng A Tinh rung động, nghĩ mãi không rõ Tô Hạo vì sao có thể làm được, trong lòng nhận định, Tô Hạo không chỉ là Nguyên Pháp Sư bạo chi, còn có thể là Nguyên Pháp Sư Quỷ Chi...!
Hắn nhịn không được liếc nhìn Tô Hạo đứng ở một bên.
Lúc này Tô Hạo đưa ngón tay ra, một đạo xạ tuyến từ trong đầu ngón tay bắn lên thân 'bác gái quỷ dị'.
'Tiểu pháo!"
"Oành!"
Một tiếng nổ vang lên, khiến cho toàn thân bác gái chi năm xẻ bảy, rơi lả tả xuống bốn phía.
Nhưng mà cái đầu dưới đất kia vẫn cười to, cánh tay cầm lấy cây roi vung vẩy, nhắm hướng bốn người đánh xuống.
" 'Dẫn' là cây roi kia!" Trong nháy mắt Tô Hạo đã đưa ra phán đoán.
'Dẫn' chính là cây roi này!
Đưa tay ra.
'Tiểu pháo'!
"Oành'!"
Cây roi bị oanh tạc bay qua một bên, nhưng cũng không có tổn hại gì?
Tô Hạo thầm nói: "Thứ này làm bằng vật liệu gì, vì sao lại cứng như vậy?"
'Bác gái quái dị' bị Tô Hạo thổi bay bốn phía quay ngược trở về, rất nhanh trở lại bộ dạng nguyên bản, cười hặc hặc, điên cuồng vung vậy roi quật xuống.
Nhưng đều không có ngoại lệ, tất cả đều biến mất, điều này khiến mọi người thêm yên lòng.
Tô Hạo cẩn thận quan sát cây roi, phát hiện đầu chuôi cùng thân roi có vài sai biệt nhỏ, vì vậy hơi chút tụ lực, dùng một đòn 'tiểu pháo' cường đại hơn, đánh thẳng vào chuôi nắm.
"Oành..."
Một vụ nổ xuất hiện, lần nữa đem thân thể bác gái xé thành mảnh nhỏ, mà chuôi roi cũng đứng mũi chĩa sào, trong nháy mắt bị nổ tung vỡ nát.
Cây roi này dường như mất đi khống chế, lẳng lặng rơi xuống mặt đất, vừa vặn rơi xuống bên cạnh hài tử.
Hài tử như cảm nhận được điều gì mở mắt, nhìn về phía cây roi hư hại, lại cẩn thận từng li từng tí nhìn về phía sau lưng.
Hết mưa rồi, gió ngừng rồi.
Cành liễu đung đưa điên cuồng trong gió cũng dừng lại, trên bầu trời bắt đầu xuất hiện chấm sáng.
Lúc này, 'quái vật' trong lòng hắn đã biến mất!
Trên gương mặt tràn đầy vết thương nở lên nụ cười tươi, vui mừng nói: "Không cần trốn nữa! Không cần trốn nữa!"
Sau đó trên người hài tử xuất hiện ánh sáng mãnh liệt, đem cảnh vật xung quanh biến thành ban ngày.
"Soạt!"
Hào quang tản đi, để lại chỗ cũ một đống Nguyên Châu sáng chói.
Mà nguyên bản cây roi lớn, lúc này cũng trở nên nhỏ lại, thu nhỏ lại tầm một mét, thoạt nhìn giống như cành liễu bị tiện tay hái ven đường.
Trên thân cành liễu toả ra ánh sáng nhàn nhạt, sau đó chậm rãi biến mất, khôi phục lại bộ dạng bình thường.
A Tinh quan sát hết thảy, lẩm bẩm nói: "Kết thúc rồi? Chúng ta thành công giải quyết tai hoạ quỷ dị..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận