Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 487: Dời Non Lấp Biển (2)

Ý niệm Tô Hạo khẽ động, bốn mươi tám thanh phi kiếm liền tản ra, mũi kiếm cắm xuống đất, phân tán cắm bốn phía xung quanh ngọn núi.
Mỗi thanh phi kiếm đều bắn ra hai đạo ánh sáng, kết nối với nhau, kiếm trần tùy theo mà phát động, chỉ thấy một đạo ánh sáng màu vàng phóng lên trời, đem toàn bộ ngọn núi vây vào giữa.
'Ông !' "Thử ! thử !" "Bành bành bành!"
Theo ánh sáng càng ngày càng đậm, từng đạo ánh sáng được bắn ra, đánh vào ngọn núi, vậy mà đem ngọn núi xuyên thủng, ánh sáng càng ngày càng nhiều, càng ngày càng to, đem toàn bộ thân núi đánh cho thành tổ ong...
Vẫn chưa xong, ánh sáng trên phi kiếm càng ngày càng chói mắt, đến khi không nhìn ra thấy được hình dáng ngọn núi nữa mới thôi.
Mỗi một đạo ánh sáng đều mang theo lực xuyên thấu của Phi Kiếm, có thể đem ngọn núi dễ dàng xuyên thành lỗ thủng. Nhu vậy, vạn đạo lưu quang, ở trong màn sáng tàn sát bữa bài, lúc này cũng không cách nào tưởng tượng tình cảnh của ngọn núi kia nữa, cuối cùng nó sẽ biến thành dạng gì. Nếu như thời gian quay ngược lại, chắc hẳn thời điểm Tô Hạo chém ra một kiếm kia, nó sẽ rứt khoát đổ ngục xuống đất đi! Dù cho mất đi phần đỉnh, cũng đỡ hơn bị vạn kiếm tàn sát."
Hai phút sau, Linh Lực mà Tô Hạo truyền vào phi kiếm hầu như không còn, ánh sáng trên thân phi kiếm cũng dần dần biến mất, màn sáng tản ra, lộ ra bộ dạng của ngọn núi!
Lúc này không thể kêu là ngọn núi được nữa rồi, kêu là tảng đá thì thích hợp hơn!
Nếu vừa rồi Tô Hạo không ngừng tay, thì tảng đá này cũng biến thành những mảnh đá vụn rơi vỡ lung tung.
Tô Hạo nhìn xem kiệt tác của mình, không nghĩ tới mới đến thế giới này chưa tới 10 năm, hắn đã lấy được lực lượng cường đại như vậy, trước đó, hắn cũng không dám tưởng tượng đấy.
"Đây mới là lực lượng có thể dời non lấp biển!"
"Kết hợp 'Phù Văn' 'Linh Lực' 'Trận Pháp', lực lượng phát huy ra được , đến cả Tô Hạo cũng phải rung động."
"Hả?"
Tô Hạo đột nhiên phát hiện một cỗ huyết khí cô đọng đến tận cùng đang hướng chỗ mình lao tới, xuất hiện cách đây năm vạn mét.
"Chẳng lẽ là tu sĩ Hợp Thể? Xem ra thí nghiệm của ta gây ra động tĩnh quá lớn, kích động tu sĩ khác rồi!"
Trình độ cô đọng huyết khí của người này, so với Đại trưởng lão mạch Phong mà Tô Hạo gặp trước đây thì còn cao hơn, vì vậy hẳn đây chính là tu sĩ Hợp Thể không cần nghi ngờ!
Nghe đồn Vân Trung Vọng Nguyệt Cốc có chưởng môn cùng mạch chủ sáu mạch đều là tu sĩ Hợp Thể, nhưng mà Tô Hạo sinh hoạt trong Vân Trung Vọng Nguyệt Cốc ba năm, cũng chưa cảm giác được mạch chủ cùng chưởng môn tồn tại, người mạch nhất mạch Phong cũng chỉ có Đại trưởng lão cảnh giới Nguyên Anh mà thôi.
Tô Hạo nhíu mày, cẩn thận quan sát khí tức của tu sĩ Hợp Thể, đồng thời cân nhắc có nên thăm dò một phen không: "Khí tức của ngươi này vô cùng quái dị, vừa cường đại, nhưng lại mềm dẻo, giống như quả bóng cao su vậy, so với tu sĩ tinh khiết thì thật khác biệt..."
Suy nghĩ một chút, Tô Hạo tạm thời quyết định rút lui: "Người này hẳn là tu sĩ Hợp Thể Cảnh nhưng nhìn khá có vẻ cổ quái, hay trước an ổn tu luyện, tương lai còn nhiều cơ hội sau!"
Nghĩ xong, Tô Hạo phất tay tản đi phi kiếm lơ lửng trên không trung, sau đó liền truyền thống quay về động phủ trong Vân Trung Vọng Nguyệt Cốc, biến mất tại chỗ.
Nơi này lúc này ngoài trừ tảng đá ra, cùng với một số loại hoa cùng động vật, liền không có thứ gì.
Tốc độ của tu sĩ Hợp Thể Kỳ rất nhanh, sau khi Tô Hạo biến mất không lâu, liền xuất hiện một thân ảnh được bọc ánh sáng màu lam, keo theo một đường vòng cùng, dừng lại trước đỉnh núi mà Tô Hạo đặt chân.
Ánh sáng màu lam tiêu tán, lộ ra một chùm râu màu đen, đây là một nam nhân trung niên có cơ thể cường tráng, hắn trừng lớn hai mắt như chuông đồng, quan sát mảnh hỗn độn xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại ngọn núi bị gọt thành tảng đá!
Trong mắt không chút nào che giấu vẻ sợ hãi cùng thán phục :"Đến cả ngọn núi cũng phá hủy, không được không được rồi! Đến cùng là vị đạo hữu nào ở đây thử nghiệm Pháp Bảo đây?"
Sau đó hắn đưa mắt quét nhìn bốn phía, không thấy bóng dáng, dùng 'Thần Niệm' quét ngang tám nghìn mét xung quanh, cũng không thấy dị thường.
Vì vậy khó hiểu nói: "Chạy nhanh như vậy sao? Thế nhưng một chút Linh Lực tỏa ra cũng không thấy, cũng không biết đi phương hướng nào, thật kỳ lạ!"
Suy nghĩ một chút, hắn lắc đâu nói: "Được rồi, về uống rượu đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận