Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 293: Thứ Ta Theo Đuổi, Không Phải Trò Chơi Gia Đình

Đám người Tô Hạo đi vào thành phố Thánh Sư, nhìn tòa thành thị khổng lồ này, cho bọn hắn ấn tượng đầu tiên chính là xa hoa.
Xa hoa trụy lạc, ngợp trong son vàng!
Thời điểm màn đêm vẫn chưa hoàn toàn bao phủ xuống hết, bên trong ngọn đèn thành thị, bầu trời liền trở nên sáng trưng, đám mây đen trên trời, cũng lần lượt thay đổi màu sắc.
Từng tòa nhà cao tầng đứng vững, xuyên thẳng trời cao, mỗi tòa đều có nét đặc sắc riêng.
Nơi này là thành thị trung tâm lớn nhất thế giới, là vũ đài đỉnh cấp để kiến trúc sư thể hiện năng lực của mình.
Đối với những người giàu có mà nói, đây là thiên đường, bọn họ chỉ muốn sống trong tòa thành thị này, dù sống hèn mọn, cũng không có người nguyện ý rời đi.
Mà ấn tượng đầu tiên của Tô Hạo về thành phố này, chính là quá nóng.
Mà nóng ở đây, không chỉ đến từ nhiệt độ.
Phóng nhãn nhìn lại, khắp nơi đều là người, người đông chen chúc, phố lớn ngõ nhỏ đều là cửa hàng, khác nhân nối liền ra vào không dứt.
Bên ngoài công trình cực lớn, đang trình chiếu về cuộc thi Triệu Hoán Sư thế giới, chiếu lại những cảnh chiến đấu đặc sắc của những năm qua, nhìn những triệu hoán thú hoa lệ đánh với nhau, rung động đến dị thường!
Có cố nương trẻ tuổi ăn mặc hở hang, không biết bọn họ mặc như vậy là để tránh nóng, hay để khoe khoang ra làn da trắng như tuyết của mình.
Trong không khí tràn đầy sóng nhiệt, có thể tưởng tượng một điều, ở trong bầu không khí này, hít sâu một cái, liền nâng cao tinh thần.
Mùi vị ở thành phố siêu cấp này, chính là mùi vị phồn hoa, hay nói chính xác là mùi tiền!
Ở chỗ này, ngoài triệu hoán sư ra, chính là nơi của những kẻ có tiền.
Nhìn những đồng tiên rực rỡ đầy đủ màu sắc kia, hầu như làm cho người ta động nhân tâm.
Cũng may, hai năm qua Bạch đại tỷ kiếm được không ít tiền, sức mạnh cũng hơi có một chút, vung tay lên, mang theo một đại gia đình tiểu viện Thần Hi đi vào một khách sạn vô cùng cao cấp.
Một lát sau, nàng liền kéo người hùng hùng hổ hổ đi ra: "Đúng là cướp tiền mà! có tiền cũng không dám tiêu như vậy!"
Sau đó Bạch đại tỷ dẫn người đi lung tung, chạy tới mấy khách sạn cấp bậc kém hơn, đi vào hỏi thăm một phen, sau đó phát hiện giá không hề rẻ, lại tức giận chạy ra.
Loại cảm giác này, Tô Hạo cũng hiểu rõ đấy, đây chính là tâm tình của dân văn phòng khi đi du lịch vào các ngày lễ.
Đi dạo ba bốn tiếng, mắt thấy sắp rạng sáng, vẫn như cũng không tìm được khách sạn hài lòng, Tô Hạo trực tiếp mở miệng, nhỏ giọng nói: "Bạch đại tỷ, không cần để ý đến chút tiền này, tùy tiện tìm một chỗ ở lại đi! Ta tài chợ cho ngươi một triệu!"
Bạch đại tỷ lập tức cự tuyệt, nói: "Không được, tiền của ngươi không phải do gió thổi đến, không thể xa hoa như vậy. Hơn nữa, chúng ta ở lần này, chính là hai tháng đấy!"
Chuyện này đối với Tô Hạo mà nói thì không sao cả, chú yếu là do hắn cảm thấy quá phí thời gian rồi, hắn còn muốn sớm vào ở, sau đó tiến vào quả cầu không gian học tập tri thức khoa học của thế giới này đây.
Á Sơn cũng thấy như thế, trong túi của hắn mang theo không ít sách, đối với hắn, chuyến đi này cũng chỉ là đổi một nơi khác để đọc sách mà thôi!
Tô Hạo nói thẳng: "Bạch đại tỷ, hãy nghe ta nói, đừng do dự như vậy nữa, làm lãng phí thời gian của ta. Ngươi khả năng không biết, thời gian của ta, so với chuyện đi tìm khách sạn mặc cả còn đáng giá hơn. Thoạt nhìn ngươi muốn tiếp kiệm, tìm một chỗ tiện nghi để vào ở, nhưng mà ngươi không nhìn thấy được thứ mấy đi, chính là thời gian của ta đang trôi qua mất!
Ngươi nên nhớ, mình không còn phải là Bạch đại tỷ trước đây, mà là Uyển Nhi tỷ, nhớ chưa? Phải học được tính toán thiệt mất, mà không phải chỉ là vẻ ngoài.
Tình huống bây giờ rất rõ ràng, tất cả khách sạn đều tăng giá trên phạm vi lớn, căn bản sẽ không tìm được nơi giá rẻ tiện nghi, dù sao lão bản của mấy lữ điếm này cũng chỉ trông chờ vào khoảng thời gian này để kiếm tiền! Nếu ngươi làm lão bản, ngươi sẽ thế nào? Sẽ giảm giá vào mùa du lịch này sao?"
Bạch đại ty có chút bất đắc dĩ, nàng không ngờ mình bị một tiểu hài tử chưa đến mười tuổi phê bình, lại không biết phản bác thế nào, cuối cùng giận giữ nói: "Đạo lý này ta hiểu, nhưng mà..."
Tô Hạo nói thẳng: "Không có nhưng nhị gì hết, ta tài trợ một triệu, nếu như ngươi không đồng ý, ta đây cùng Cảnh Nghĩa liền đi tìm phần mình ở riêng! Trên xe bôn ba hai ba ngày, cùng ta mà nói, chính là vô cùng lãnh phí thời gian, ta không hy vọng mình lại lãnh phí thời gian vào chuyện vô bổ này nữa.
Bạch đại tỷ, nói lời không dễ nghe, nếu không phải chú ý đến sự đoàn kết của Tiểu Viện Thần Hi, với chuyện ngươi dẫn đội không dễ, ta đã không theo các ngươi ngồi xe bus như vậy rồi, mà ngồi máy bay bay tới, chỉ cần dùng nhiều thêm chút tiền, là có thể tiếp kiệm được một ngày rưỡi.
Hơn nữa, có thêm thời gian, cũng để cho ta chuẩn bị thêm đầy đủ, giày được thứ hạng tốt trong cuộc thi, tiền từ giải thưởng so với tiền lãnh phí ở khách sạn còn nhiều hơn rất nhiều."
Tiếp theo Tô Họa thả chậm giọng nói: "Bạch đại tỷ, nếu như ngươi muốn kiếm tiền, vô cùng đơn giản, trước khi trận đấu bắt đầu, thành phố Thánh Sư nhất định sẽ mở đặt cược, ngươi cứ dùng tiền, sau đó đặt ta thắng, ngày hôm sau tài sản của ngươi sẽ tăng gấp đôi."
"Bạch đại tỷ, ngươi muốn tiền, ta sẽ tìm cách cho ngươi kiếm. Mà thứ ta cần, là thời gian, cũng hy vọng ngươi có thể phối hợp một chút. Lời nói đến đây thôi, Bạch đại tỷ, kế tiếp xem ngươi quyết định!"
Bạch đại tỷ sững sờ nghe xong, trong đầu loạn thành một mảng.
Cái này có chút đánh sâu vào nhận thức của nàng đối với Bạch Cảnh Trung, dường như đây là lần đầu tiên nàng thấy Bạch Cảnh Trung xa lạ như vậy, so với người trọng nhất thức của nàng khác xa.
Kỳ thật Tô Hạo cũng không muốn nói nặng lời, nhưng vì tốt cho tất cả mọi người, nên có mấy câu vẫn cần nên nói ra.
Lần này tuy hắn thỏa hiệp, nhưng mà tương lai dài phía trước, có thể thỏa hiệp đến bao lâu?
Có thể nhường một lần, nhưng người khác đã chưa chắc cảm thấy đủ, mỗi khi nhường lại một bước, sẽ khiến người khác càng ngày càng lấn tới.
Nhưng nhượng bộ như vậy, thường lấy thất vọng kết thúc, đến cuối cùng mới phát hiện ra mình nhường bộ người khác quá nhiều, không còn bất kỳ ý nghĩa gì nữa.
Còn không bằng đem đồ vật mình muốn, lớn tiếng nói ra, nói cho người khác biết, mình muốn gì? Mình nhất định phải làm gì!
Tô Hạo có thể thỏa hiệp một hai lần, nhưng mà chắc chắn sẽ không thỏa hiệp nhiều lần, đem điểu mấu chốt của mình nhượng bộ.
Bởi vì hắn biết rõ, thứ mà mình cần đến tột cùng là thứ gì!
Hắn muốn tri thức về không gian ở cái thế giới này, mà không phải chơi trò ôn nhu gia đình.
Tô Hạo rất cảm kích 'Tiểu Viện Thần Hi' đã đem mình nuôi dưỡng, trợ giúp cho hắn, mà Tô Hạo cũng đang từ từ cải thiện điều kiện sinh hoạt của tiểu viện Thần Hi, báo đáp lại..
Nhưng điều kiện tiên quyết lại, không ảnh hưởng đến truyện hắn học tập cùng nghiên cứu.
Nếu như hai thứ này xung đột, vậy Tô Hạo không chút do dự lựa chọn con đường của mình.
Đối với Tô Hạo mà nói, mọi thứ hết thảy đều là hư vô, chỉ có tri thức mới là vĩnh hằng.
Còn đối với Bạch đại tỷ mà nói, cái đề tài 'Sinh Mệnh' này vô cùng đặc biệt, vô cùng bi tráng.
Đối với mấy người chỉ có sinh mệnh trăm năm như Bạch đại tỷ, thứ mà bọn họ quan tâm nhất, cũng là lẽ sống thường tình chính là 'tình bạn' 'gia đình' 'tình yêu' 'thành tựu' 'tài phú'...
Mấy thứ này, có lẽ lúc đầu Tô Hạo sẽ theo đuổi, nhưng hiện tại thì không.
Có thì tốt, không có cũng chẳng sao cả.
Trên con đường tìm toàn tri thức này, nếu phát sinh bất cứ chuyện gì, Tô Hạo đều có thể tiếp nhận, cũng đã làm xong tâm lý chuẩn bị.
Bạch đại tỷ rất nhanh chỉnh đốn lại tâm tình của mình, nhìn Tô Hạo chân thành nói: "Cảnh Trung, ta hiểu được!"
Sau đó lớn tiếng đối với mọi người nói: "Đi thôi, quyết định rồi, chúng ta vào tửu điếm này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận