Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 133: Còn Chưa Có Chết ?

Tô Hạo không đáp, nâng đao muốn chém.
Thời điểm Sieg có ý định né tránh.
"Hoạt Ảnh Bộ!"
Trong nháy mắt Tô Hạo xuất hiện bên cạnh Sieg, xong liền vung đao chém về phía Sieg.
"Bá!"
Chém hụt!
Trong nháy mắt Tô Hạo vung đao lên, Sieg dùng tơ của mình kéo mình qua một đoạn, tránh thoát khỏi cú trảm kích.
Sieg nhảy lên chỗ cao, hướng Tô Hạo hét lớn: "Ngươi chính là [Dạ Ma]! Cái tên hỗn đản này, đem huyết nhục [Thao Không Vương] trả lại cho ta, nếu không ta sẽ bầm thây ngươi thành vạn đoạn!"
Khóe miệng Tô Hạo co rút lại, gia hỏa này điên rồi phải không? Bây giờ còn chưa nhận ra ai đang đánh ai à?
Dưới chân Tô Hạo phát lực, hướng về phía Sieg.
Mà Sieg lúc này đã giống kẻ điên, một bên tuôn ra vô số tơ mỏng nhắm hướng Tô Hạo, trong miệng thì rít gào nói: "[Dạ Ma], đưa ta huyết nhục [Thao Khống Vương], huyết nhục Thao Khống Vương nhất định ở trên người ngươi! An sẽ không dám gạt ta! Chỉ cần có huyết nhục, ta có thể tấn cấp lên cấp 5 rồi!"
"[Dạ Ma] ! !" Sieg gào thét, vô số công kích nhắm hướng Tô Hạo bay tới.
"Hỏa Hoàn!"
Vòng tròn lửa lấy Tô Hạo làm trung tâm, khuếch tán ra bốn phía, đốt cho mấy sợi tơ mỏng không thành một đoạn.
"Xuy xuy xuy!"
Vô số tơ mỏng vây quanh áo giáp cùng cổ chân của Tô Hạo, liền phát ra thanh âm bị đốt cháy.
Tô Hạo tiến lên.
'Hoạt Ảnh Bộ' !
Vọt đến bên cạnh Sieg, Tô Hạo vung đao chém ngang.
Sieg vẫn như vừa rồi, dùng tơ mỏng dính vào một bức tường kéo thân thể mình sang, tránh né được trường đao của Tô Hạo.
'Tam trọng bộc phát' !
Dưới chân Tô Hạo đột nhiên bùng nổ, tốc độ tăng thêm một đoạn, rất nhanh liền đuổi theo Sieg.
Vung đao!
"Phốc!"
Một cánh tay rơi xuống mặt đất.
Sieg bụm lấy đoạn bị đứt gãy, đau đớn kịch liệt làm cho hắn tỉnh táo lạ.
Nhìn Tô Hạo lần nữa xông lên, hắn lập tức khoát tay nói: "Khoan đã, giữa chúng ta có sự hiểu lầm! Chúng ta đều bị An đùa giỡn! An nói ngươi cầm huyết nhục [Thao Khống Vương] ở trên người, An lừa ta, ta là người bị hại, ngươi muốn tìm người báo thì, thì tìm An đi, không phải ta!"
Tô Hạo cau mày, từ trước đến giờ hắn chưa gặp qua An bao giờ, như thế nào lại dám hố được hắn! Bất quá, trong đầu Tô Hạo xuất hiện một câu hỏi, có phải hắn xử lý chuyện gì không tốt, bị để lộ ra tung tích, sau đó bị An tính kế?
Về sau gặp lại tên An kia, cứ chém đầu trước rồi nói tiếp.
Bây giờ, trước tiên cứ diệt tên [Tuyết Ma] này đã.
Tô Hạo nheo mắt lại, tự hỏi đối sách.
Qua một hơi thở, dưới chân bộc phát lực lượng, hướng [Tuyết Ma] lao tới, đoản đao chém ngang!
Sieg kinh hãi, muốn dùng tơ kéo người mình sang một bên.
"Hỏa Hoàn!"
Một vòng tròn lửa hướng phía ngoài trùng kích, trong nháy mắt phá hủy tất cả sợi tơ nhỏ của Sieg.
Sieg lập tức bối rối, sợi tơ mỏng bay trong không trung bị đốt cháy, đại não của hắn liền bối rối.
Nhưng mà cũng chỉ trong nháy mắt ngây ngốc này, trường đao của Tô Hạo đã lướt qua.
"Phốc!"
Đầu lâu Sieg trực tiếp bị chém rụng rơi xuống mặt đất.
Tô Hạo vẫn chưa yên tâm, vươn tay nhắm ngay thân thể Sieg.
'Hỏa Long' !
'Phùng !" Hỏa diễm đột nhiên bùng nổ, đem thân thể Sieg đốt cháy.
Tô Hạo lại phun thêm một con rồng nữa, xác định đã đốt thành tro, hắn mới quay người nhặt cánh tay đứt gãy của Tuyết Ma lên, ẩn thân vào hắc ám, trực tiếp rời đi.
"Chiến đấu bên phía Á Sơn, còn chưa chấm dứt?" Tô Hạo lẩm bẩm nói.
Bên trong Ra-Đa, Á Sơn cùng [Cốt Ma] Đức Lý vẫn còn tiếp tục đánh nhau, phạm vi ảnh hưởng càng ngày càng lớn.
Tô Hạo lập tức cau mày: "Tranh thủ thời gian qua xem, mau chóng kết thúc chiến đấu!"
Thời điểm Tô Hạo đi tới địa phương Á Sơn cùng Cốt Ma chiến đấu, liền thấy được một màn vô cùng thê thảm.
Hai người đứng ở một chỗ trống, không ngừng hướng đối phương khởi xướng tiến công, nhưng mỗi lần đánh xong, vết thương ở trên người rất nhanh được chữa trị hoàn tất.
Á Sơn hai mắt đỏ bừng, mỗi lần khởi xướng tiến công, liền gia trì phù văn lên trường đao, chém đi vô số gai xương tráng kiện, nhưng trường đao cũng không thể chém thủng, thời điểm chém vào người Đức Lý, chỉ có thể tạo thành một miệng vết thương thật dài, cũng không thể bổ thêm đao nữa tạo thành vết thương chí mệnh.
Mà miệng vết thương kia, đợi qua một lát cũng được Đức Lý chữa trị.
Công kích của Đức Lý, khó có thể đột phá được tầng ánh sáng đỏ của Á Sơn, hắn chỉ có thể đánh bật Á Sơn bay ra xa.
Dù cho phá vỡ được Bình Chướng, lực còn dư lại cũng khó mà chém xuyên qua áo giáp của Á Sơn, chỉ lưu lại một vết đao xước, rất nhanh liền bị Á Sơn chữa khỏi.
Hai người ta một đao ngươi một bổ, không ngừng tiêu hao huyết khí của nhau, xem ai có thể kiên trì đến cùng.
'Cứng Rắn' 'Sắc Bén' 'Xuyên Thấu' 'Ăn Mòn' !
Á Sơn lần nữa phát động công kích, mỗi đòn đánh của hắn từ trước đến nay, đều mang theo cừu hận.
"Tạch tạch tạch !"
Một đường chém đứt vô số gai xương, đi đến trước mặt Đức Lý.
'Cường Quang' !
Một đạo tia chớp hiện lên!
Đức Lý vô thức nhắm mắt lại, người lung lay một chút, nhưng hắn cũng không hề hoảng hốt, đây là lần thứ n Á Sơn dùng chiêu này, Đức Lý cũng có kinh nghiệm, lập tức tạo ra vô số gai xương, đem mình bao bọc lại.
Một đao Á Sơn chém xuống, đem xương giáp che nơi cổ xuyên thủng, trực tiếp chém vào trong thịt, máu tươi chảy ra.
Nhưng mà vô dụng, vết thương này rất nhanh bị Đức Lý chữa trị xong.
Đức Lý liền vung cốt đao phản kích, lần nữa đem Á Sơn đánh bay.
Á Sơn đứng lên, chuẩn bị phù văn, lần nữa phát động công kích.
Trước đây, Á Sơn coi Cốt Ma là một đối thủ không bao giờ địch nổi, cao không thể với, nhưng lúc này, hắn chỉ còn thiếu có một chút, là có thể đem đầu đối phương chặt xuống, hoàn thành báo thù.
"Cường Điện!"
"Xì.... Á".
Điện quang hiện lên, Đức Lý vô thức bột phát 'Gai Xương', tạo thành một màn bảo vệ toàn gai, ngăn trở chỗ hiểm.
Hắn biết rõ chiêu này rất lợi hại, chỉ cần bị nó đánh trúng, toàn thân lập tức chết lặng, không thể khống chế thân thể, biến thành dê đợi làm thịt, lúc trước hắn thiếu chút nữa đã chết dưới chiêu này.
Quả nhiên, dòng điện hiện lên, toàn thân Đức Lý liền tê liệt, không cách nào cử động, nhưng mà Đức Lý đối với phòng ngự của mình thì vô cùng tự tin, còn có 'Gai Xương' ngăn trở, cộng thêm giáp xương dày đặt, trường đao sắc bén dị thường của đối phương, cũng không cách nào có thể chém hắn một phát thành hai đoạn, chỉ cần hắn có thể cử động, liền lập tức có thể chữa trị hoàn tất.
Nghĩ đến chỗ này, trong lòng Đức Lý liền bình tĩnh, qua chiêu này, hắn liền ổn!
Quả nhiên, trường đao Á Sơn xuyên thủng xương giáp, chém vào cổ, chặt ra một phần ba đoạn cổ, nhưng vẫn còn thiếu một chút nữa mới có thể đem đầu Đức Lý chặt xuống, đoản đao cắm vào giữa cổ, không cách nào tiến thêm một bước.
Nội tâm Á Sơn điên cuồng hét lớn: "Chặt ra cho ta A !"
Nhưng hắn biết rõ đã thất bại, hắn không có cơ hội kịch hoạt đợt phù văn thứ hai, bởi vì đòn phản kích của Đức Lý đang đến, một giây sau liền có thể đánh hắn bay xa.
Trong lòng Á Sơn tràn đầy bất đắc dĩ, mỗi lần tiến công, điều bị gai xương làm chậm tốc độ, thậm chí còn đưa hắn đẩy ra xa, căn bản không thể tới gần.
Mà khi hắn dùng đao đem gai xương trước mặt thanh lý xong, liền không cách nào tụ lực lần nữa, chém ra một đao tất sát.
Mỗi lần chỉ có thể chặt ra được một phần ba cổ đối phương, không cách nào tiến thêm.
Hắn biết rõ, trình độ như vậy, giết không được Đức Lý.
"Vù Vù!"
Thời điểm hắn thất vọng lần nữa, một tảng đá lớn bay nhanh tới đập sống đao của hắn.
"Đang !"
"Phốc!"
Nương theo một tiếng vang, đầu Đức Lý bay lên.
Mà thân thể hắn dường như không biết đầu mình đã mất, vẫn như cũ huy động cốt đao cực lớn, đem Á Sơn chém bay ra xa.
"Đùng!"
Đầu lâu Đức Lý rơi từ trên trời rơi xuống, sau đó bị một đôi giày vàng giẫm lên.
Đức Lý lúc này còn chưa triệt để chết đi, hắn mông bức nhìn thân ảnh trên đầu, chỉ có thể thấy một mảnh tối đen như mực, ẩn giấu vào trong bóng đêm, cắp mắt lạnh lùng như băng.
"Người nào..."Cuống họng Đức Lý phát ra thanh âm quái dị.
"Còn chưa chết?" vẻ mặt Tô Hạo tràn đầy ngạc nhiên, sau đó trực tiếp rút ra cây đao đem cái đầu này chia làm hai.
Đức Lý chỉ nghe được một giọng nói non nớt, sau đó tầm mắt chia làm hai, lâm vào bóng tối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận