Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 64: Khép Lại (2)

Quỷ giết người còn tưởng Tô Hạo đánh nghi binh, thời khắc này hắn chuẩn bị tiếp chiêu đón đỡ, vô luận thế nào, hắn phải kiên trì đợi đại ca chạy tới cứu mình.
Nhưng mà hắn tính sai rồi, một kích này của Tô Hạo như thiên lôi đánh xuống, đùng một cái, liền đem hắn đánh bay ra, đập vào vách tường.
Tựa hồ vết thương cũ chưa lành, miệng phun đầy máu tươi.
Lúc này, một huyết khí cường đại xuất hiện trong phạm vi cảm giác của Tô Hạo, rất nhanh tiếp cận tới đây.
Là Kim Đại Đồng.
Kim Đại Đồng là đại ca của quỷ giết người!
Tô Hạo mặt không biểu tình hướng phía quỷ giết người lao tới, không cho đối phương cơ hội thở dốc.
Mũi đao nhắm ngay vào phía quỷ giết người.
Quỷ giết người nhìn chằm chằm vào hướng mũi đao của Tô Hạo, trường đao trong tay rang rộng ra sức đón đỡ.
Đúng lúc này, tay trái Tô Hạo đột nhiên mở ra.
"Cường Quang!."
Trong lòng bàn tày xuất hiện một đáo ánh sáng mãnh liệt, quỷ giết người không kịp chuẩn bị, hai mắt bị mù, phát ra tiếng hét thảm. Một tay che mắt, đầu theo bản năng nghiêng sang một bên, tranh thoát được một đao Tô Hạo đâm tới.
Nhưng mà đến đây là chấm dứt rồi.
Tô Hạo gác trường đao vào cổ quỷ giết người, đao chuyển hướng, thuận thế vung lên.
"Phốc!."
Nương theo thanh âm dứt khoát nặng nề, một cái đầu lâu lăn xuống, máu tươi phun ra dính đầy bước tường.
Tô Hạo chân vẽ một cái, bảo đao đối phương bay tới trong tay Tô Hạo, thử vung vẩy một phen, cảm giác không sai.
"Phanh!."
Vách tường ở một bên nổ nát vụn, một bóng người theo mảnh vụn tiến vào gian phòng. Người tới chính là Kim Đại Đồng.
Nhìn cái đầu dưới mặt đất, Kim Đại Đồng thê lương rống to.
"Đại Mạc !"
Trong mắt hắn trừng lớn, trong mắt tràn đầy tơ máu, ánh mắt như muốn giết người. Vẻ mặt thì tràn đầy dữ tợn.
"Là ngươi! Lại là ngươi! Hỗn đản! ! Cái tên hỗ đản này!."
Kim Đại Đồng cuồng bạo, tròng mắt mở lập tập trung vào Tô Hạo.
Kim Đại Đồng thân cao hai mét, cơ bắp toàn thân như dựng đứng lên, đem quần áo võ giả như muốn xé nát, tựa như một cự nhân hình người.
Hai tay hắn run lên, một bộ Tinh Cương bắn ra, bao phủ lấy hai bàn tay của hắn.
Thân thể Kim Đại Đồng to lớn, đối với Tô Hạo chỉ cao hơn 1 mét 5 thì mang đến áp bách rất lớn.
"Đi chết đi!." Kim Đại Đồng như mãnh hổ lao tới, nhắm ngay đỉnh đầu Tô Hạo mà hạ quyền xuống.
Nhìn thế là biết muốn đem toàn bộ người Tô Hạo nện xuống mặt đất.
Tô Hạo linh hoạt nhảy lên, tránh né quyền cước, tuy rằng hắn không biết mình có thể đỡ được quyền này không, nhưng hắn cũng không dám nếm thử, Kim Đại Đồng mang đến cho hắn cảm giác áp bách mạnh mẽ, không chỉ có hình thể, mà còn có cả khí thế.
"Oanh!." Đá vụn bay ra.
Một quyền Kim Đại Đồng nện xuống mặt đất, cả gian phòng đều chấn động, bụi bặm theo trần nhà rơi xuống.
Tô Hạo từ lúc chém đứt đầu của tên quỷ giết người đến nay, trên tay trái lúc này cũng đã mau chóng vẽ xong phù văn 'Cương Quang'.
Hắn trước giả bộ muốn chạy, Kim Đại Đồng thấy vậy liền đuổi theo, nhân lúc này, hắn lặng lẽ mở bàn tay ra.
"Cương Quang!."
Kim Đại Đồng quả nhiên chuẩn bị không kịp, bị Tô Hạo chiếu sáng làm mù mắt.
Tô Hạo nắm lấy cơ hội, hắn liền lấy thanh đao bình thường của mình, nắm phía Kim Đại Đồng ném tới.
" Phốc."
Trường đao xuyên thẳng vào ngực Kim Đại Đồng, mũi đao kéo dài ra tới tận phía sau lưng, cũng may thời khác mấu chốt, Kim Đại Đồng kịp thời tránh né, tránh thoát khỏi chỗ trái tim.
Thân thể của Kim Đại Đồng không phải là yếu, nhưng huyết khí trong người Tô Hạo thì càng mạnh mẽ hơn nữa!
Tô Hạo liền nhân cơ hội này, huyết khí dưới chân bộc phát, cầm trường đao của tên quỷ giết người, thuận thế bổ xuống.
Kim Đại Đồng bị trường đao xuyên thấu, kêu rên một tiếng, chịu đựng nước mắt chảy, mở to hai mắt, đưa tay ra ngăn cản trường đao của Tô Hạo.
"Đang !."
Kim Đại Đồng thừa thế xông về phía trước.
"Toái Cốt!."
Một nắm đám tỏa kim quang hướng phía mặt Tô Hạo lao tới.
Thân hình Tô Hạo ngửa ra sau, tránh đi nắm đấm, một cước thừa dịp đạp vào chuôi đao đang cắm trên ngực Kim Đại Đồng.
"Bá!."
Lưỡi đao lại đâm vào thêm một mảng, Kim Đại Đồng cảm thấy đau nhức, lao đảo lui về phía sau hai bước, mà Tô Hạo cũng mượn lực thối lui.
Kim Đạo Đồng hai mắt chảy nước, hỏa diễm hừng hừng thiêu đốt, gắt gao nhìn chằm chằm vào Tô Hạo, không hề vội vã tiến công.
Hắn tựa hồ cũng ý thức được, Tô Hạo tuy vóc dáng nhỏ bé, nhưng cũng không phải đối thủ dễ xơi, vừa rồi giao thủ, hắn thua cũng chính là vì chủ quan.
Tô Hạo há miệng thở phì phò, thời gian giao chiến ngắn ngủi, làm cho hắn bây giờ cần bổ sung thêm càng nhiều dưỡng khí.
Kim Đại Đồng cũng há miệng thở lớn.
Hai mắt nhìn chằm chằm vào thanh đao trước ngực, miệng viết thương bởi vì vận động kịch liệt, nên máu chảy xối xả. Sau đó hắn đưa tay cầm lấy chuôi đao trước ngực, chậm rãi rút ra.
Tô Hạo ở một bên nhìn thôi cũng đã thấy đau.
Kim Đại Đồng tiện tay rút ra trường đao rồi ném xuống đất.
"Leng keng !"
Kim Đại Đồng nắm chặt hai tay, trên đầu nổi đầy gân xanh.
"Khép lại!."
Ngay sau đó, Tô Hạo thấy một màn bất khả tư nghị.
Vết thương trên ngực Kim Đại Đồng vậy mà thôi chảy máu, từ từ khép lại, cuối cùng chỉ thành một vết sẹo nhẹ nhàng!
Tô Hạo lẩm bẩm mắng to một tiếng: "Cái quỷ gì thế này! Còn có thể làm vậy sao!."
Bạn cần đăng nhập để bình luận