Nhật Ký Thành Thần Của Ta

Chương 907: Nhớ Mãi Không Quên (2)

Đối với Tô Hạo mà nói, cần rất nhiều thời gian đi thử nghiệm.
"Không biết đoàn đội thiên văn học của Phong Thành xây dựng thế nào?"
Nghĩ tới đây, Tô Hạo đẩy cửa ra ngoài, híp thở không khí mát mẻ trong căn cứ, mở ra Trợ Thủ Vạn Năng, xem vị trí của Phong Thành.
Hắn đang ở trong một toà cao ốc của thành phố Tân Kỳ, đang giảng bài cho đệ tử, giảng giải các loại tri thức về toán học cùng vật lý học, chính giữa xen kẽ vào chút kiến thức thiên văn.
Tô Hạo tạm thời không tới quấy rầy Phong Thành dạy học, mà Truyền Tống xuất hiện bên trong thành phố Tân Kỳ, nhìn xem diện mạo mới của thành phố này.
Có thể nhìn ra, trong thành thị xuất hiện nhiều đồ điện đơn giản, dây điện cũng theo quy hoạch đi vào vạn hộ, hơn nữa cũng rời xa phong cách 'Nguyên', có loại mỹ cảm đặc biệt.
Tô Hạo vừa đến không bao lâu, thân ảnh Hoà Pháp Sư đột nhiên xuất hiện trước mặt Tô Hạo, trên mặt vui vẻ nói: "Cổ Duy, hoan nghênh đến thành phố Tân Kỳ! Đến điện Hoà Bảo chơi thế nào?"
Hoà Pháp Sư chính là Nguyên Pháp Sư Tâm Chi, Tinh Thần Lực vô cùng cường đại, mỗi giây mỗi phút đều bao phủ thành phố Tân Kỳ, thời điểm Tô Hạo xuất hiện, trong nháy mắt liền nhận ra.
Cũng không phải Hoà Pháp Sư mỗi giây mỗi phút đều giám sát thành phố Tân Kỳ, mà là khí tức đặc biệt của Tô Hạo, Hoà Pháp Sư nhớ kỹ, cũng sẽ không quên.
Tô Hạo cũng không cự tuyệt, trực tiếp nói một câu: "Tốt!"
Sau một khắc, hắn biến mất tại chỗ, xuất hiện trước cửa thư phòng Hoà Pháp Sư, đưa tay gõ cửa.
Hoà Pháp Sư đứng dậy mở cửa: "Mời vào!"
Sau khi ngồi xuống, Hoà Pháp Sư một bên pha trà cho Tô Hạo, một bên nói:" Chỉ có loại trà thô để chiêu đãi, không thể so với trà trong căn cứ Cổ Duy các hạ, mong rằng ngươi đừng chê."
Cùng Hoà Pháp Sư đạt thành hợp tác, lúc này đã được mười năm, mà Hoà Pháp Sư cũng gần tám mươi tuổi rồi, có thể nhìn thấy trên mặt của hắn, hiện ra dấu vết năm tháng, cũng chỉ còn cặp mắt sáng ngời, khiến người ta không thấy hắn là lão nhân.
Có lẽ, lần tiếp theo Tô Hạo rời khỏi phòng thí nghiệm, Hoà Pháp Sư đã xong đời.
Thời gian, chính là tàn khốc như vậy.
Tô Hạo nâng lên chén trà, khen: "Đây chính là trà ngon đỉnh cấp, mấu chốt nhất là cách pha trong đó!"
Hoà Pháp Sư lắc đầu: "Thật không dám giấu giếm, từ khi nếm thử trà của các hạ, ta cũng không tin trà trong chén của ta là trà ngon nữa rồi! Hương vị trà ở căn cứ ta vẫn nhớ mãi không quên!"
Tô Hạo cười nói: "Loại trà kia uống nhiều cũng chán, thỉnh thoảng phải đổi khẩu vị mới ngon. Chỗ ta còn nhiều lắm, nếu Hoà Pháp Sư ưa thích, tặng ngươi mấy bịch cũng được."
Nói xong, cũng không đợi lần sau, trực tiếp đưa tay lướt qua bàn, chỉ thấy sáu bịch trà chỉnh tề xuất hiện trên bàn.
Hoà Pháp Sư lộ vẻ mặt vui mừng, không thể chờ được nữa cầm một bịch mở ra, gửi một cái thật sâu, say mê nói: "Chính là cảm giác này, nâng cao tinh thần, thẳng vào tặng phủ, chỉ cần gửi một cái, liền khiến cho tinh thần của ta đại chấn. Đây là trà gì?"
Tô Hạo nói: "Đây là trà rừng do Á Sơn cải tạo lại, không có tên, cứ gọi là Linh Trà là được!"
Hoà Pháp Sư khen: "Linh trà, tên rất hay! Đối với học thức của các hạ Cổ Duy, ta thật bội phục, chỉ là cái tên thuận miệng, đã mười phần hàm xúc.
Ta hôm nay già rồi, cũng không có ưa thích đặc biệt, chỉ ưa thích trà ngon, hiện tại sắp xuống lỗ, còn có thể nếm thử Linh Trà, nhân sinh của ta cũng chỉ còn một chuyện tiếc nuối!"
Tô Hạo hiếu kỳ nói: "A? Thế chuyện tiếc nuối còn lại là gì?"
Hoà Pháp Sư cười nhìn Tô Hạo: "Tiếc nuối lớn nhất của ta, chính là không sinh cùng thời đại với Cổ Duy các hạ, nếu ta trẻ hơn ba mươi tuổi, tất nhiên sẽ bái Cổ Duy các hạ làm sư phụ, đi theo Cổ Duy các hạ học tập tri thức.
Chỉ tiếc, ta đã già, ta có thể cảm nhận được sự bất lực ở trong lòng, mặc dù đối với tri thức của Cổ Duy các hạ hứng thú, nhưng, học không còn được!"
Nếu thân thể già yếu, Tô Hạo còn có thể giúp đỡ Hoà Pháp Sư giải quyết, thế nhưng đại não già đi. Tô Hạo cũng chỉ có thể trì hoãn vô hạn, nhưng không cách nào khôi phục lại lúc còn trẻ, đến cả hắn, cũng không ngăn cản được đại não trong cỗ thân thể này già đi.
Thân thể có thể trường tồn, nhưng mà một khi đại não đạt đến cực hạn, Tô Hạo cũng sẽ lìa đời.
Tô Hạo cùng Hoà Pháp Sư một bên thưởng trà, một bên nói chuyện phiếm, đều là nói chuyện về khái niệm cùng tri thức, cứ như vậy trôi qua nửa ngày.
Trước khi đi, Hoà Pháp Sư do dự không thôi, cuối cùng vẫn hướng Tô Hạo đưa ra thỉnh cầu: "Cổ Duy tiên sinh, có thể đem phương pháp phong ấn tai họa truyền xuống, với tư cách là tri thứ để Nguyên Pháp Sư thủ hộ? Đây là điều ta nghĩ tới, mục đích tồn tại của hiệp hội Pháp Sư chính là vì điều này."
Một tổ chức mất đi ý nghĩa để duy trì, như vậy cách diệt vong cũng không còn xa.
Hoà Pháp Sư lúc này còn đang rất tận lực, vì tương lai hiệp hội Nguyên Pháp Sư.
Đây chính là trách nhiệm của 'Hoà Pháp Sư'.
Để cho hắn không ngờ tới nhất chính là, Tô Hạo lại sảng khoái gật đầu đồng ý: "Đương nhiên là được rồi, để hai ngày nữa ta phái Á Sơn đưa tới cho ngươi."
Hoà Pháp Sư nói ra lời từ tận đáy lòng: "Khí lượng của Cổ Duy tiên sinh, thế gian này không ai sánh bằng!"
Nguyên bản hắn một mực xưng Cổ Duy là 'các hạ', nhưng vừa rồi lại dùng đến danh xưng cực kỳ cao quý, 'Tiên Sinh'.
Trước mặt người ở thế gian này, có thể khiến Hoà Pháp Sư kêu một tiếng 'Tiên sinh', cũng chỉ có Cổ Duy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận