Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1523: Thiếu Phù Đồ Lệnh cầu kiến (1)

Bùi Lăng lập tức cảm thấy từng cảm giác sung sướng dục tiên dục tử truyền khắp toàn thân.

Chiếc giường lớn không ngừng lay động.

Từng tiếng chuông bạc nhanh như mưa rào, dường như đang thúc giục cái gì đó, rèm trướng giao tiêu nhẹ mềm bay vút lên như mây trôi.

Sau một lúc lâu, thấy Lệ Liệp Nguyệt chỉ hành động lại không để ý tới mình nữa, hai tay Bùi Lăng vẫn đỡ vòng eo nhỏ nhắn của đối phương, sắc mặt mất tự nhiên lại nói: "Đúng là không chỉ một lần, tổng cộng là ba lần nhưng ta đều bị ép... Phu nhân có tu vi cao như vậy, ta không phản kháng được nàng..."

Tiếng chuông thanh thúy, rèm trướng bay lên, Lệ Liệp Nguyệt ngoại trừ thở dốc, vẫn không nói bất kỳ câu nào.

"Ây... Ta thật sự không bị ép, nhưng ba lần kia đều là ngoài ý muốn..."

Giường lay động càng thêm mãnh liệt, trong tiếng gió gấp rút, Lệ Liệp Nguyệt tăng tốc độ.

"Tốt, cũng không phải ngoài ý muốn, phu nhân đã là lô đỉnh của ta, ta có thể tùy ý thải bổ...

Nghe đến đó, Lệ Liệp Nguyệt đột nhiên giang hai tay, móng tay trên năm ngón tay lập tức mọc ra như đao, tia sáng lạnh lộ ra, pháp lực quanh quẩn, tản ra khí tức cực kỳ nguy hiểm.

Ngay sau đó, nàng một trảo chộp về phía trái tim Bùi Lăng!

Vèo!

Gần như ngay lúc đó, Bùi Lăng giữ chặt cổ tay nàng, nhẹ nhõm phá vỡ công kích của đối phương.

Một tay khác của Lệ Liệp Nguyệt chỉ ra một cái, một ngọn lửa màu xám âm u rét lạnh đột nhiên sinh ra, đánh về phía Bùi Lăng.

Bùi Lăng không tránh không né, mặc cho ngọn lửa màu xám đánh vào mình, đường vân màu đỏ sậm quanh người loé lên, ngọn lửa lập tức tản đi, hắn lại lông tóc không tổn hao gì.

Hắn lập tức giữ chặt hai tay Lệ Liệp Nguyệt, sau đó xoay người một cái, đè đối phương ở dưới người.

Ngay sau đó, Bùi Lăng nắm lấy hai tay Lệ Liệp Nguyệt đan xen vào nhau, dùng tay trái đè chặt hai tay nàng trên giường, tay phải thì ôm lấy một bên đùi của đối phương, sau đó hung hăng dùng sức.

"A!"

Lệ Liệp Nguyệt lập tức phát ra một tiếng kêu mềm mại uyển chuyển, cần cổ đột nhiên giơ lên như thiên nga bị bắt lại, trông đặc biệt mê người.

Trong lòng Bùi Lăng nóng lên, lập tức dùng sức nhiều hơn, hắn mỉm cười nói: "Lệ sư tỷ, ngươi không thành thật."

Rèm trướng bay múa như đám mây tụ tán.

Tiếng chuông như mưa rào đánh chuối tây, từng tiếng trong trẻo như muốn thấm vào đáy lòng.

Trước tấm bình phong đèn đuốc yếu ớt gấp rút nhảy lên, nhưng cũng chỉ có thể chiếu sáng một tấc vuông.

Trong ánh sáng u ám không thể chiếu sáng, cái bóng không ngừng biến ảo, xếp chồng ra đủ loại hình dạng, như một trận mộng cảnh mê man lúc kiều diễm, kỳ quái, hồ thiên hồ địa.

Hàng mi dài của Lệ Liệp Nguyệt hơi khép lại, hai mắt mông lung như đầm sâu tràn ngập sương mù dưới đêm trăng, trong lúc mê mang thỉnh thoảng sóng nước dồn dập, nàng nhẹ nhàng cau hàng lông mày, hình như hơi không chịu nổi, mềm mại uyển chuyển than nhẹ vài tiếng, sau đó đứt quãng nói: "Việc phu, phu nhân... Ta... Ta không so đo......

Thấy Lệ sư tỷ có thể tha thứ cả việc này, Bùi Lăng hoàn toàn yên lòng, đang do dự có nên khai nhận việc hai lô đỉnh khác hay không, tiện nhận được sự tha thứ của sư tỷ, đã thấy Lệ Liệp Nguyệt đột nhiên bắt chéo hai chân, quấn lên eo lưng của hắn như rắn.

Đôi chân thon dài tinh tế, trắng nõn đẹp đẽ như dương chỉ bạch ngọc điêu khắc thành, sáng loáng mềm mại như không xương.

Nhưng lúc dùng sức lại mềm dẻo lạ thường, như chém hắn thành hai đoạn.

Bùi Lăng lập tức trở nên càng dễ chịu hơn, lúc này không rảnh quan tâm những chuyện nhỏ nhặt kia, bắt đầu toàn thân toàn ý vùi đầu vào tu luyện.

Kính trang điểm trong góc soi sáng ra một góc rèm trướng không an phận.

Giao tiêu tuyết trắng lặp đi lặp lại xoay tròn dưới đêm tối, như sóng biển bị hoàng hôn bao phủ.

Nó đẩy lên từng tầng, lại lui xuống từng tầng.

Lúc tiến lùi, tiếng gió thay nhau nổi lên.

Tiếng gió này quanh quẩn toàn bộ trong điện, lướt nhẹ qua rèm trướng, không thể xua tan cảm giác nóng rực vào thời khắc này.

Tiếng động kịch liệt xen lẫn tiếng than nhẹ thở dốc đè nén liên tiếp...

Ba ngày ba đêm sau.

Triêu Na hành cung.

Dục điện.

Trong ao đá liên hoa ngọc, dòng nước mát lạnh, tiếng nước vang dội.

Rèm trướng trùng điệp rủ xuống từ đỉnh điện giống sương mù lúc tờ mờ sáng, đậm đặc mà phiêu dật muốn che muối tản, là một loại do dự mềm mại đáng yêu.

Khoảnh khắc, tiếng gió kịch liệt xen lẫn hơi nước cuốn chúng nó lên cao cao.

Như là sóng biển lúc thủy triều gào thét lên, lao nhanh, tức giận lao tới bờ cát.

Hai tay Lệ Liệp Nguyệt vịn mép bể tắm, cằm dưới giơ lên cao cao, đường cong nơi cổ căng đến thật chặt như một cây cung kéo đến cực hạn.

Mái tóc đen xõa tung sau đầu chìm nổi trên mặt nước như cây phù dung màu mực nở rộ.

Có mấy sợi tóc bị ao nước thấm ướt, theo tiếng gió thổi dính vào khuôn mặt nàng, lúc sợi tóc tán loạn rung động, khuôn mặt trắng thuần như đám mây dày.

Sáng trong ẩn nấp trong bóng tối, trong thánh khiết lộ ra từng tia từng cảm giác lẵng lơ sa đọa.

Bùi Lăng đứng sau lưng Lệ Liệp Nguyệt, thân thể không ngừng đập ra bọt nước.

Phong sinh thủy khởi, rèm tơ bay múa, bọt nước văng khắp nơi...

Ngay lúc này, giọng Hiểu Nghê đột nhiên truyền đến từ bên ngoài: "Chủ, chủ nhân, Luân Hồi tháp Thiếu Phù Đồ Lệnh đến đây, muốn cầu kiến Thánh Tử!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận