Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 2460: Thiên kiêu xuất sắc nhất tộc ta!

Vân Xuyên khép hai mắt, đang muốn tiếp tục tu luyện đột nhiên đã nhận ra cái gì đó, lập tức quay đầu nhìn về phía lôi kiếp, trong đôi mắt uy nghiêm vũ mị đầy nghi ngờ.

Trong đen nhánh, tiếng nỉ non như nước thủy triều.

Bùi Lăng và Ngọc Tuyết Chiếu một trước một sau im lặng đi trong bóng đêm.

Ở trước mặt hắn đã có ba mươi bóng người.

Cầm đầu vẫn là Kê Trường Phù.

Đằng sau thì có rất nhiều Kê Trường Phù, Sở Ma, Quy Hoành Thu, Ngọc Tuyết Chiếu và hắn khác đi theo...

Lúc này, cơn buồn ngủ của Bùi Lăng đã đạt tới cực hạn, hắn vốn đã nửa khép hai mắt, mí mắt lại như bị lực lượng vạn quân nắm kéo khép lại.

Ngay sau đó, hắn lấy nghị lực lớn lao cưỡng ép mở hai mắt ra.

Bùi Lăng lập tức thấy, phía trước có ba mươi mốt bóng người chỉnh tề yên tĩnh đi tới.

Trong đó một tên Ngọc Tuyết Chiếu đột nhiên lùi lại một bước, sau đó lập tức dừng chân.

Bùi Lăng và Ngọc Tuyết Chiếu nhanh chóng vượt qua tên Ngọc Tuyết Chiếu kia.

Ngay lúc tên Ngọc Tuyết Chiếu kia sắp bị bóng tối hoàn toàn nuốt hết, dường như nàng đã suy tính ra cái gì, lập tức phóng ra bước chân, nhanh chân tiến lên, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp đám người trước mặt...

Thanh Yếu sơn.

Âm ẩm...

Xa xa tiếng sấm nổ như đã đến gần.trong chốc lát Cả vùng hơi run rẩy, bụi mù nổi lên bốn phía, khiến vô số sinh linh sợ hãi.

Phi cầm tẩu thú khó mà tính toán nhao nhao vứt bỏ tổ mà đi, kinh hoàng chạy tứ tán ra bốn phương tám hướng.

Trong đồi núi chập trùng, một tòa núi nhỏ chậm rãi na di.

cẩn thận nhìn lại, lại là một con yêu thú như voi lớn, xương lưng đâm ra như phiến, khắp cả người mọc đây lân phiến tinh mịn, khí tức của hắn ta hung bạo, cái cổ phủ từng đạo xiềng xích vàng ròng khảm bảo, phù văn trên đó sáng tắt, tụ hợp vào đỉnh đầu.

Trên đỉnh đầu như đỉnh núi là một tòa quảng điện như đình nghỉ mát.

Đầu yêu thú này yêu khí tản khắp, cảm nhận được uy áp đặc thù giáng lâm, nơi nó đi qua rất nhiều yêu thú khai trí đều nơm nớp lo sợ, đi ra khỏi chỗ nương thân, quỳ sát bên đường, miệng nói:

"Cung nghênh đại yêu! Nguyện đại yêu sớm thành trường sinh cứu thị!"

Yêu thú to lớn như không nghe thấy, vẫn đi về phía trước dựa theo tuyến đường ban đầu.

Xung quanh đình nghỉ mát trên đỉnh đầu nó rủ xuống giao tiêu lụa mỏng như mây khói, lúc như ẩn như hiện có thể thấy được bình phong tám mảnh điêu khắc vô số truyền thuyết Hồ tộc, một bóng người ngạo nghễ ngồi trên chủ vị, như uyên đình nhạc trì, sự kiêu căng và cao ngạo của người ngồi ở vị trí cao đều lộ rõ không bỏ sót trong hình cắt.

Trước mặt bày một cái bàn dài, trong mâm vàng bát ngọc có linh quả món ngon bày ra chỉnh tề, mùi thơm tỏa ra.

Hai bên bàn dài đều có một đỉnh vuông bốn chân cao cõ nửa người, trong đỉnh phun ra linh hương, hội tụ linh cơ dạt dào.

Phía dưới, trên đất trống đục đất làm hồ, bên trong suối phun ào ạt, từng tia từng sợi tinh khí tiêu tán ra, khí tức nàng trong trẻo như sương sớm tràn ngập, hơi ngưng lại phía trên nước suối, chợt bị trận pháp dẫn dắt đều trôi về bên trên, liên tục không ngừng quán chú vào trong thể xác của bóng người ngồi trên chủ vị.

Yêu thú như voi bước ra mỗi một bước đều như sấm đình đột nhiên vang lên, chấn động mặt đất.

Nhưng bên trong đình nghỉ mát lại vững chắc như núi, cứ như ở trên đất bằng, không chịu chút ảnh hưởng nào.

Ven đường có vô số yêu thú khai trí quỳ xuống nghênh đón, cung kính vạn phần, cho đến khi tượng yêu vác đình nghỉ mát trên đỉnh đầu đã đi mất không thấy tăm hơi, mới dám ngẩng đầu.

Ẩm ẩm...

Nơi xa lại có một trận kiếp lôi cuồn cuộn ầm vang giáng xuống, giữa thiên địa đều sáng ngời.

Điện quang xuyên qua giao tiêu, chiếu rõ ràng rành mạch toàn bộ đình nghỉ mát, lập tức hiện ra bóng người trên chủ vị.

Nàng khoảng mười bảy mười tám tuổi, sợi tóc tuyết trắng chải thành kiểu dáng Song Loa Kế, cài hoa tươi năm màu, dung mạo yêu mị diễm lệ mặc một bộ váy ngắn giao lĩnh hồng nhạt, bên hông là thắt lưng gấm đỏ lựu. Lông mày như núi xa, mắt ngậm thu thuỷ, đôi mắt hẹp dài cong lên, quyến rũ tự nhiên, lúc nhìn quanh câu hồn đoạt phách, môi son trơn bóng sáng rõ như anh đào mới nở, làm cho người ta suy nghĩ.

Thiếu nữ này dáng người yểu điệu, dáng vẻ thướt tha mềm mại, vẻ quyến rũ của nàng toàn vẹn tự nhiên, xinh mà không mềm mại, có một loại dã tính khác trông sinh cơ bừng bừng, tràn ngập sức sống.

Chính là Ngọc Tuyết Chiếu!

Lúc này, dáng vẻ nàng ngông nghênh ngồi trên chủ vị, vênh mặt.

Ngọc Tuyết Chiếu nhìn tọa kỵ tượng yêu Thiên Cốt bảo dưới chân, không nhịn được hài lòng nhẹ gật đầu, từ lúc Cẩu chủ nhân thả nàng ở Thanh Yếu sơn... Không, là từ lúc nàng chém giết Cầu chủ nhân đã qua mấy năm.

Hiện tại ở Thanh Yếu sơn tự do tự tại, tộc trưởng còn đặc biệt coi trọng nàng, ngay cả tọa kỵ tượng yêu Thiên Cốt bảo có linh tuyền tự tôi thể, cũng giao cho nàng di chuyển.

Lần này chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của tộc trưởng, chắc chắn đạt được phần thưởng cực kỳ phong phú...

Đang nghĩ ngợi, một bóng dáng quen thuộc đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nàng.

Bóng dáng này thướt tha, áo màu tím đậm bao bọc cực kỳ chặt chẽ thân thể mềm mại, váy dài eo nhỏ nhắn, trông đoan trang cẩn thận, cần cổ thon dài trắng nõn như tuyết cùng tóc đen búi cao chiếu rọi lẫn nhau, oánh nhuận như ngọc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận