Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 2482: Ngẩng đầu

Ngay sau đó, đôi mắt Bùi Lăng lại mở ra, trong mắt không phân ra đồng tử và màng cứng, chỉ có một mảnh thuần trắng.

Vốn khí tức của hắn nội liễm, trong chốc lát như hồng thủy vỡ đê cuồn cuộn mà ra, sa đọa, điên cuồng, bạo ngược...

Ngay khoảnh khắc Bùi Lăng chớp mắt, người đối diện bàn cờ lại ngẩng đầu lên chút nữa, ánh mắt hắn ta đã rời khỏi bàn cờ, rơi vào vị trí mặt đất phía trước Bùi Lăng.

Chỉ cần nhấc lên một lần nữa là có thể nhìn thấy Bùi Lăng!

Lúc này, Bùi Lăng đứng đấy không nhúc nhích, sắc mặt vô cùng lạnh lùng.

Bùi tiên hữu lại khống chế nàng!

Thế nhưng...

Khí tức của Bùi Lăng dân mạnh lên, quanh người hắn xuất hiện bóng tối dày đặc như thực chất.

Không gian xung quanh như bị ngọn lửa thiêu đốt, vặn vẹo từng chút một...

Vĩnh Dạ hoang mạc.

Trung tâm.

Trong bóng tối, sấm sét liên miên không dứt.

Sấm chớp nổ tung trên trời cao, điện quang như mạng nhện thắp sáng phương thiên địa này trong khoảng ngắn ngủi.

Chín cây cột trắng to lớn che trời mà lên, vô số xiềng xích thiên kiếp quấn quanh cây cột, xen lẫn như lưới, hội tụ vào khoảng đất trống ở giữa chín trụ.

Nhìn qua từng tầng cấm chế cùng trận pháp phong cấm khổng lồ phức tạp, kiếp lực thấm vào quan tài huyết sắc dưới lòng đất từng chút một, từng giờ từng phút gia cố thủ đoạn trấn áp khó mà tính toán.

Đột nhiên, mấy phù văn phong cấm bên cạnh quan tài như nhận một loại xâm nhập nào đó, như ngọn nến bị cuồng phong thổi qua nhanh chóng sáng tắt.

Chớp mắt, nó đã khôi phục như thường.

Trong bóng tối nặng nề, bóng dáng hoàn mỹ chắp tay đứng giữa rừng rậm ẩm ướt âm u lạnh lẽo, ánh mắt hắn ta yên tĩnh, vẫn nhìn chằm chằm hành cung bạch cốt cách muôn sông nghìn núi, dừng lại trong khe núi.

Bỗng nhiên, hắn ta đã nhận ra cái gì đó, bóng dáng kia lập tức biến mất, lúc xuất hiện lại đã ở bên cạnh chín cột trụ.

Trong mắt tiên nhân có ánh sáng lưu chuyển, cẩn thận kiểm tra phong ấn trước mặt.

Sau một lúc lâu, hắn ta thu lại tầm mắt, không phát hiện vấn đề gì.

Tiên nhân hơi nghi ngờ, suy nghĩ, đột nhiên tiếng nói ầm vang như sấm: "Ta đã khóa chặt sinh linh phá hỏng phong ấn của ngươi!"

Trong bóng tối hoàn toàn tĩnh mịch, chỉ có lôi âm cuồn cuộn.

Phong ấn Đọa Tiên không có bất kỳ phản ứng gì.

Quan tài huyết sắc yên tĩnh nằm sâu dưới lòng đất, không có chút giãy giụa tức giận nào.

Chờ giây lát không thấy Đọa Tiên đáp lại, tiên nhân khẽ gật đầu, lại nói tiếp: "Là người Trọng Minh tông"

Đọa Tiên vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.

Tiên nhân tiếp tục nói: "Còn là một nữ tu, lá gan rất lớn."

"Tên phàm nhân này nấp rất kỹ.

"Nhưng sai ở chỗ, nàng không nên sử dụng tiên thuật mà ngươi truyền thụ cho."

"Đừng trông cậy vào nàng tới cứu ngươi."

"Chẳng mấy chốc ta sẽ chém giết nàng!"

Trong bóng tối yên tĩnh, tiếng thì thầm Vĩnh Dạ vô tận, tất cả xung quanh không có chút dao động nào giống như lúc trước.

Tiên nhân lập tức yên lòng, Đọa Tiên không có bất kỳ phản ứng gì, ý thức cũng hoàn toàn rơi vào Hỗn Độn.

Phong ấn không có vấn đề!

Nghĩ tới đây, tiên nhân quay đầu, tiếp tục nhìn về phía hành cung bạch cốt.

Trưởng tư thục Khê Ngọ.

Tiếng giông tố xen lẫn hơi nước, cảm giác mát lạnh tản khắp.

Trong đình hoa mộc sum suê, đồ xanh bay lả tả trong mưa gió, lại vẫn mạnh mẽ.

Dưới mái hiên, màn mưa như trút, dây dài sáng bạc rơi vào từng vò gốm, tiếng nước réo rắt.

Trong phòng vốn đã u ám, đang bị bóng tối đậm đặc dùng tốc độ cực nhanh ăn mòn.

Đèn đuốc như hạt đậu chỉ mở mở, vốn cũng không tính sáng tỏ lại bị chôn vùi từng chút một.

Bàn cờ dưới ánh đèn kéo ra cái bóng ảm đạm, người đánh cờ vây ngồi im không nhúc nhích, đầu như nhấc không phải nhấc.

Cách đó không xa, Bùi Lăng yên tĩnh đứng đó, khí tức quanh người như sóng to gió lớn, cuồn cuộn bành trướng liên tục tăng lên!

Một giọng nói không thể hình dung, không thuộc về phương thiên địa này đột nhiên truyền vào trong tai hắn: "Là người Trọng Minh tông."

Vẻ mặt Bùi Lăng không có bất kỳ biến hóa nào, sự lạnh lẽo lại nhanh chóng ngưng tụ trong mắt như sương tuyết chồng chất.

Bùi tiên hữu làm việc cực kỳ ẩn nấp, Tân Tiên kia có thể nhanh chóng khóa chặt Bùi tiên hữu như vậy, ngược lại có chút thủ đoạn!

Đang nghĩ ngợi, tiếng nói kia tiếp tục nói: "Là một nữ tu."

Vẻ lạnh lẽo trong mắt Bùi Lăng hơi khựng lại, dường như nghe thấy việc gì đó không thể tưởng tượng, nhưng chẳng mấy chốc sự lạnh lẽo chồng chất đã hóa thành sự hờ hững không có chút rung động nào.

Tán Tiên đúng là Tán Tiên, bị Bùi tiên hữu trêu cợt giải quyết xong còn không tự biết!

Vốn nàng còn có chút lo lắng Bùi tiên hữu chưa khôi phục tu vi, còn có một bộ phận tiên thể bị phong cấm ở Phù Sinh cảnh, một khi bị tên Tán Tiên kia phát hiện, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến đại kế của hai người bọn họ.

Nhưng hiện tại xem ra lại là quá lo lắng!

Mặc dù, nhiều khi Bùi tiên hữu cái này không hiểu, cái kia cũng không biết, nhưng dù sao cũng là tiên hữu không coi thiên cương ra gì, thủ đoạn lại không kém hơn nàng chút nào!

Chỉ là Tân Tiên còn mơ tưởng bắt được điểm yếu của Bùi tiên hữu, đúng là buồn cười!

Cảm nhận được phong ấn bên bản tôn không ngừng yếu bớt, trong đôi mắt thuần trắng của Bùi Lăng xuất hiện từng tia từng sợi hài lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận