Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 2417: Tá túc

Két két!

Theo tiếng cửa ra vào mở rộng như rên rỉ, Tưởng Phong Vật dẫn đầu, mang theo rất nhiều tán tu nối đuôi nhau đi ra, rời khỏi nhà trưởng trấn.

Hắn ta nhìn quanh một vòng, không do dự chút nào lựa chọn một đầu ngõ nhỏ, sải bước đi vào.

Tán tu khác không hề suy nghĩ nhiều, lập tức đuổi theo.

Nhưng đi không được mấy bước, lập tức có người phát hiện vấn đề, một tu sĩ mặc bào phục xanh nhạt, vẻ ngoài như trung niên lập tức hỏi: "Tưởng tiền bối, bây giờ chúng ta không đến nhà A Dũng?"

Vừa rồi trưởng trấn nói cho bọn họ biết, có lẽ người Lưu Lam hoàng triều đã đến nhà A Dũng, hiện tại bọn họ nên đến nhà A Dũng tìm kiếm mới đúng...

Nghe vậy, Tưởng Phong Vật xoay đầu lại nhìn tán tu trung niên này, rất bình tĩnh nói: "Yêu tộc Hoàng triều muốn manh mối về Thái tử điện hạ Lưu Lam hoàng triều"

"Hiện tại chúng ta đã lấy được manh mối"

"Nhiệm vụ đã hoàn thành, cần gì đi thêm một chuyến?"

Nhiệm vụ hoàn thành?

Tán tu khác đều khẽ giật mình.

Nhưng chẳng mấy chốc tất cả mọi người đã phản ứng lại.

Không sai!

Bọn họ đã có manh mối về Thái tử, vì sao còn muốn tiếp tục mạo hiểm trong Bạch Thảo trấn?

Mặc dù Bạch Thảo trấn này là thành trấn phàm nhân, vừa rồi bọn họ cùng nhau đi tới cũng không có xảy ra vấn đề gì, nhưng có thể để yêu tộc Lưu Lam hoàng triều bỏ ra nhiều linh thạch như vậy, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn!

Nghĩ tới đây, rất nhiều tán tu nhao nhao gật đầu: "Tưởng tiền bối nhìn rõ mọi việc, chúng ta thật sự đã hoàn thành nhiệm vụ!"

"Sở dĩ nhiệm vụ lần này thuận lợi như vậy, đều ngờ hồng phúc của Tưởng tiền bối..."

"Lời nói của tiền bối như sấm bên tai! vãn bối thụ giáo!"

"Ha ha ha... Quả nhiên, chỉ cần đi theo Tưởng tiền bối, không cần lo lắng cái gì!"

Nghe rất nhiều tán tu a dua nịnh hót, Tưởng Phong Vật khẽ gật đầu, nhìn sắc trời càng ngày càng mờ, lập tức nói: "Tăng tốc độ."

Nói xong, hắn ta trực tiếp thi triển độn pháp, hóa thành một luồng gió mát màu xanh nhạt, nhẹ nhàng chạy ra ngoài trấn.

Tán tu khác thấy thế, vội vàng thi triển độn pháp theo sát phía sau.

Độn hành một lát, tất cả mọi người đột nhiên cùng ngừng lại theo Tưởng Phong Vật.

Tưởng Phong Vật vung tay tản đi độn pháp, bóng dáng hiện ra, sắc mặt hắn ta rất khó coi quan sát chung quanh, đã thấy xung quanh có rất nhiều căn phòng, có thể nghe thấy tiếng gà gáy chó sủa ở trong tường... Nơi này là trung tâm Bạch Thảo trấn.

Bọn họ chẳng những không rời khỏi Bạch Thảo trấn, ngược lại còn đi sâu hơn!

Một tán tu áo bào rách nát, khí tức hỗn tạp, dáng về thiếu niên hơi căng thẳng hỏi: "Tưởng, Tưởng tiền bối, hiện tại... Làm sao bây giờ?"

Tưởng Phong Vật hừ lạnh một tiếng, nói: "Có thể là trận pháp gì...

Tìm người dẫn đường trên trấn, để hắn đưa chúng ta ra ngoài!"

Nói xong, hắn ta nhanh chân đi đến một phương hướng.

Tán tu khác hai mặt nhìn nhau, ánh mắt đều hơi bối rối, chợt liên tục không ngừng lại đuổi theo.

Lúc này sắc trời đã ảm đạm, phần lớn người đã tắt đèn đuốc, chỉ có tiếng xột xoạt lúc đệm chăn bị lật qua lật lại truyền ra, lại đã tiến vào mộng đẹp.

Tưởng Phong Vật suy nghĩ, rất cẩn thận không đi làm phiền những người đã an giấc kia.

Bộp, bộp, bộp...

Tiếng bước chân rất nhỏ từng bước một đi về phía trước như thủy triều gió êm sóng lặng, không nhanh không chậm bao phủ từng đoạn đường phố.

Sau một lát, trước mặt bọn họ xuất hiện tường thấp lấp kín cao cỡ nửa người.

Lấy thị lực tu sĩ, liếc nhìn đình viện sau tường rộng rãi có một lão tẩu đang khom người, chuyên tâm khuấy đều một nồi canh nóng hôi hổi.

Không biết canh kia đã nấu bao lâu, mùi thơm dày đặc tươi mới tản ra làm người ta không nhịn được trào nước bọt, như muốn hóa thân Thao Thiết có một bữa cơm no đủ.

Tưởng Phong Vật dừng lại ở chỗ cách ngoài tường một khoảng cách, ánh mắt lấp lóe đánh giá một lát, chợt nhân tiện nói: "Đi hỏi đường!"

Nghe vậy, lão giả áo bào xanh bên cạnh hắn ta khẽ gật đầu, lập tức chỉ vào một tán tu lão niên tu vi không cao, ra lệnh: "Ngươi!

Đến hỏi đường!"

Tên tán tu bị chỉ vào kia không dám cự tuyệt, lập tức đi ra phía trước, đầu tiên là cách tường viện thi triển một môn thủ đoạn dò xét với tên lão tẩu kia, sau khi xác nhận đối phương không có vấn đề gì, lúc này mới yên tâm gọi lão nhân: "Lão nhân gia, có thể mượn một bước nói chuyện không?"

Lão tẩu nghe tiếng ngẩng đầu, lúc này mọi người mới phát hiện hắn ta chỉ có một con mắt, một hốc mắt khác trống rỗng, một vùng tăm tối, trong lúc tối tăm này đặc biệt khiếp người.

Hắn ta nheo mắt lại, nhìn xung quanh một vòng như nghi ngờ tự nói: "Vừa rồi có người đang nói chuyện sao?"

Thấy hình như con mắt và lỗ tai lão tẩu này không quá tốt, tên tán tu này lập tức nhấc chân bước một bước, vượt qua tường thấp cao cõ nửa người, trực tiếp rơi vào bên cạnh lão tẩu.

Lúc này, lão tẩu cầm muôi lớn trong tay, còn đang không ngừng khuấy động nồi đun nước trước mặt.

Tán tu lão niên nhìn một người một nồi một chút, hiển nhiên lão tấu đã rất lớn tuổi, cũng không biết đêm hôm khuya khoắt những người khác đã chìm vào giấc ngủ, vì sao hắn ta vẫn một mình nấu canh trong sân nhỏ này; còn nồi nước kia, thịt xương trong canh bốc lên, đang ninh cái gì đó, tán tu lão niên nhìn một lúc cũng không nghĩ ra, lại cảm thấy nồi kia cực lớn, dù cho cả người hắn ta nằm vào cũng đủ để chứa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận