Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1666: Bình minh (2)

Chẳng biết chén thuốc do nha hoàn bưng tới vào tối qua đã đi đâu.

Bùi Lăng nghỉ ngơi một lúc, cảm thấy một loạt động tác tiêu hao khí lực vừa rồi đã khôi phục rất nhiều, đang chuẩn bị đứng dậy đi ra ngoài, lại nghe bên ngoài bình phong đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa nhè nhẹ.

"Cốc, cốc, cốc."

Sau ba lần gõ nhẹ, giọng nha hoàn hầu hạ hắn vào tối hôm qua vang lên ở ngoài cửa: "Thiếu gia, nên dùng điểm tâm"

"Tiểu tỳ phụng mệnh đưa điểm tâm đến."

"Thiếu gia, tiểu tỳ có thể đi vào không?"

Bùi Lăng nhướn mày, vừa muốn mở miệng, nhưng vì thân thể quá suy yếu, không nhịn được lại là một trận ho khan.

Nghe được tiếng ho khan trong phòng, nha hoàn vốn đang chờ lệnh lập tức đẩy cửa phòng ra, bước nhanh vào trong.

Chỉ thấy một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi áo lam đi vòng qua bình phong, nàng có một khuôn mặt tròn, lông mi cong mắt to, màu da trắng nõn, về ngoài thanh tú quyên lệ, mặc dù trên trán còn có mấy phần ngây thơ, hành động lại rất lưu loát.

Lúc này trên cánh tay cầm một cái hộp cơm sơn đen mạ vàng, tay áo màu chàm lộ ra một đoạn cổ tay tuyết trắng, càng thêm quyến rũ Thấy Bùi Lăng đã y quan chỉnh tề ngồi ở cạnh bàn, nha hoàn không nhịn được khẽ giật mình, nhưng nhanh chóng kịp phản ứng, lập tức đặt hộp cơm ở trên mặt bàn, đi trong ngăn tủ bên cạnh lấy ra một cái áo lông cáo đỏ, sau đó phủ thêm cho Bùi Lăng.

Vừa tỉ mỉ dịch áo lông cho hắn, tránh để che mất miệng mũi, lúc này mới khẽ hỏi: "Thiếu gia, hôm nay cảm thấy thế nào? Thân thể tốt hơn chút nào chưa?"

Bùi Lăng khẽ gật đầu, thản nhiên nói: "Ừm"

Thấy thế, lúc này nha hoàn mới dời bước đi đến cách đó không xa, trước tiên thay đổi nến đã bị dập tắt, lại lấy xuống chao đèn bằng vải lụa dày che đậy.

Trong phòng lập tức sáng ngời.

Lúc này, nha hoàn trở về cạnh bàn mở hộp cơm ra, thứ lấy ra ở tầng trên cùng lại là một cái chậu đồng đựng đầy nước nóng, bên cạnh còn đặt một miếng khăn chỉnh tề.

Nàng lưu loát nhúng khăn vào nước nóng, sau khi vắt khô lại cẩn thận rửa mặt cho Bùi Lăng.

Khăn nóng hổi che cả khuôn mặt, tất cả lỗ chân lông như mở ra, một cảm giác thoải mái truyền khắp cả người.

Sau đó, nha hoàn lại đưa lên muối và cành liễu tươi mới, hầu hạ Bùi Lăng đánh răng.

Sau khi rửa mặt xong, nàng thu dọn một chút, lúc này mới mở tầng dưới hộp cơm ra, lại là một bình cháo loãng, năm đĩa rau ngâm cắt nhỏ vụn, một đĩa xào sơ, một đĩa ngó sen đường và một đĩa đậu hũ kho.

Múc cháo ra bát cho Bùi Lăng, nha hoàn dùng thìa bạc khuấy đều, sau đó múc lên thổi thổi, nói với Bùi Lăng: "Tiểu tỳ hầu hạ ngài dùng cơm."

Bùi Lăng nhìn đồ ăn trước mặt, thoạt nhìn những món ăn này rất thích hợp với thể xác ma bệnh này, rất có thể có vấn đề gì.

Nhưng tình huống thân thể hiện tại của hắn thật sự vô cùng suy yếu, nhất định phải lập tức được bổ sung!

Đồ ăn này, dù ăn hay không ăn đều rất nguy hiểm với hắn.

Hơi suy nghĩ một chút, Bùi Lăng bình tĩnh nói: "Ngươi đi xuống trước."

"Hiện tại chỗ ta không cần hầu hạ"

"Sau một canh giờ, ngươi lại đến dọn dẹp."

Nha hoàn cúi đầu nói: "Vâng!"

Nói xong, nàng đặt thìa bạc và bát cháo xuống, uốn gối cáo lui.

Chờ lúc trong phòng chỉ còn một mình hắn, Bùi Lăng nhìn trước mặt đồ ăn, lại không do dự lập tức bưng bát lên, trực tiếp ăn từng ngụm.

Chẳng mấy chốc, sau một trận gió cuốn mây tan, Bùi Lăng thoả mãn đặt đũa ngà xuống.

Trước mặt chén bát bừa bộn, còn thừa không có mấy, hắn đã hoàn toàn ăn no rồi, cũng không phát hiện thân thể có bất cứ điều khác thường nào.

Bùi Lăng ngồi lẳng lặng, kiên nhẫn chờ đợi.

Hiện tại chỉ cần thân thể xuất hiện bất kỳ khó chịu nào, hắn sẽ lập tức sử dụng hệ thống uỷ thác tu luyện!

Cho tới bây giờ, Bùi Lăng gần như hoàn toàn không biết gì về trận cơ duyên mà "Chú" để lại ở U Tố mộ.

Nếu những thức ăn này không có vấn đề, đương nhiên là tốt nhất.

Chỉ khi nào thật sự có vấn đề gì, hắn sẽ không chút do dự!

Đúng vậy, dù ủy thác công pháp thuật pháp gì, chỉ cần hắn xuất hiện dấu hiệu trúng độc hoặc là tình huống gì khác thường, hệ thống sẽ ưu tiên giúp hắn giải quyết vấn đề trên thân thể.

Đây cũng là át chủ bài khiến hắn dám trực tiếp ăn.

Đèn lồng yên tĩnh thiêu đốt, thỉnh thoảng bắn ra một đóa hoa đèn rực rỡ.

Trong lúc yên tĩnh, thời gian vô thức trôi qua.

Bùi Lăng vẫn không phát hiện thân thể xuất hiện bất kỳ vấn đề gì, ngược lại vì ăn no khiến trạng thái cả người tốt hơn trước đó nhiều.

Hắn bắt đầu đi lại trong phòng, cẩn thận kiểm tra.

Chỉ có điều, dường như đây chỉ là một gian phòng ngủ của công tử phú gia bình thường, dù là đồ vật trên tủ bách bảo hay đồ vật trong rương tủ, cùng bốn vách tường, gầm giường đủ loại... Đều không có bí mật hoặc là manh mối gì.

Điều duy nhất khiến người ta nghi ngờ là cửa sổ đóng đinh.

Bùi Lăng đã thử, những tấm ván gỗ tên cửa sổ đều đóng đinh đặc biệt kiên cố, lấy tình huống hiện tại của hắn, căn bản không thể mở ra.

Hơn nữa, hắn còn không biết hậu quả sau khi làm vậy.

Cho nên chỉ là hơi thăm dò, sau đó không còn chạm đến nữa.

Một canh giờ sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận