Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1239: Tăng lên (1)

Sau mỗi một lần cầu khẩn, tất cả mọi người cẩn thận quan sát bàn thờ và tượng thần, thấy không đáp lại liền dùng sức dập đầu, sau đó tiếp tục.

Bùi Lăng lẳng lặng nhìn tình cảnh này, không có bất kỳ động tác gì.

Người khẩn cầu có ý chí cực kỳ kiên định, hoặc phải nói mấy người làm chủ cực kỳ kiên định, dù tiếp theo một vài tộc nhân không duy trì được nữa, ngay cả thiếu niên kia cũng lung lay sắp đổ, nhưng vẫn kéo lấy thân thể sắp già kiên định quỳ xuống phía trước, lặp lại cầu xin, dập đầu, cầu xin, dập đầu...

Qua khoảng ba ngày ba đêm.

Khí tức mấy vị lão giả quỳ gối phía trước đều đã suy yếu, thân thể của bọn họ đã sớm không duy trì được, chỉ dựa vào ý chí lực để kiên trì.

Thấy thế, tộc nhân phía sau lập tức hơi bạo động, mấy người muối nói lại thôi, dường như muốn mở miệng thuyết phục trưởng bối dừng lại ở đây, nhưng e ngại uy nghiêm của trưởng bối không dám lên tiếng.

Lúc bọn họ do dự, trong trời sao, Bùi Lăng hơi híp mắt đã nhận ra sự khác thường.

Không hề do dự chút nào, hắn lập tức ẩn nấp tất cả khí tức.

Vào lúc này, một đạo khí tức âm u lạnh lẽo, quỷ quyệt, bạo ngược giáng lâm.

Trong lúc im lặng, đồ cúng như lập tức trải qua trăm ngàn năm, nhanh chóng hư thối, bốc mùi, rữa nát...

Ngay sau đó, đạo khí tức này cũng như lúc đến, không chào hỏi, không đề nghị, lập tức biến mất.

Phàm nhân phát hiện biến cố, lần này lập tức quá vui mừng: "Đa tạ thượng thần! Đa tạ thượng thần... Đại công tử, nhanh! Nhanh đi lên dập đầu, thượng thần hưởng dụng đồ tế tự, đây là đồng ý lời cầu xin!"

Tâm nguyện đã được đáp lại, đám người không cầu nguyện nữa.

Lời cầu xin đã kết thúc, trước mắt Bùi Lăng lập tức bắt đầu mơ hồ, chẳng mấy chốc tâm thần hắn lại trở về trong trời sao.

Thấy thế, Bùi Lăng lập tức hiểu rõ, đúng là không chỉ mỗi hắn nghe được những lời cầu xin này!

Hơn nữa, chỉ cần có bất kỳ một sự tồn tại nào nghe được lời cầu xin tiến hành đáp lại, lời cầu xin sẽ biến mất.

Không có lời cầu xin tiếp dẫn, hắn cũng mất đi mục tiêu, một lần nữa trở lại trong trời sao...

Ngoại trừ cái đó ra, Bùi Lăng có thể xác định, người vừa ra tay không phải Ngọc Tuyết Chiếu, cũng không phải Kê Trường Phù, Quy Hoành Thu và Sở Ma!

Điều này nói rõ ngoại trừ bọn họ, trong mộng cảnh này có sự tồn tại của tiên nhân giống với bọn họ!

Kê Trường Phù chưa nói cho bọn họ biết điểm này!

"Tiếp theo... Làm sao bây giờ?"

"Làm thế nào mới có thể tăng lên 'tiên vị? Thỏa mãn những lời cầu xin này? Khai chiến với tiên nhân trong mộng cảnh?"

"Nếu Kê Trường Phù ở bên cạnh, ngược lại có thể xem hắn làm như thế nào..."

Nghĩ đến đây, Bùi Lăng lập tức nghĩ đến dùng hệ thống uỷ thác.

Không có gì bất ngờ xảy ra, chắc chắn hệ thống có thể làm ra lựa chọn ưu tiên nhất.

Thế nhưng, nơi này là Đọa Tiên mộng cảnh ở sâu trong Vĩnh Dạ hoang mạc, nhất định cực kỳ nguy hiểm. Muốn dùng hệ thống uỷ thác, nhất định phải sớm chuẩn bị đầy đủ.

Thế là Bùi Lăng tâm niệm vừa động, đánh một đạo pháp lực vào cho pháp y, sau đó chờ giây lát, lại thấy pháp y không có chút phản ứng nào.

Hắn không nhịn được nhướn mày...

Vừa rồi [Huyết Vô Diện] mất đi hiệu lực, hắn còn tưởng không thể ngụy trang thân phận trong mộng cảnh. Hiện tại xem ra, rất có thể là không thể sử dụng tất cả pháp bảo.

Thấy pháp y mất đi hiệu lực, Bùi Lăng lập tức không dám sử dụng hệ thống lung tung, hiện tại hắn có quá ít hiểu biết với mộng cảnh này, trực tiếp sử dụng hệ thống uỷ thác có thể khiến mình chết rất thảm.

Sau khi do dự một lát, Bùi Lăng quyết định tiếp tục thu thập tin tức, hơn nữa chọn lựa một vài mục tiêu thích hợp để kiểm tra.

Vì vậy, hắn tập trung sự chú ý vào một lời cầu xin.

Sau khi tâm thần chìm vào, lập tức thấy một tòa sơn cốc hoang vắng.

Cửa cốc có rất nhiều cạm bẫy, cơ quan, cây cối che lấp, lúc này trong cốc có rất nhiều người, vị trí trung tâm là một đài cao được dựng tạm thời.

Mấy người áo đen quỳ trên đài cao.

Một bộ áo bào đen bao phủ từ đầu đến chân những người này ở bên trong, ngay cả đầu ngón tay cũng được che đậy cực kỳ kín kẽ, đang quỳ gối trước bàn tế, khẽ cầu xin.

Dưới đài là hơn ngàn đồng nam đồng nữ, lúc này đều đã hôn mê bất tỉnh, hình như bị rót thuốc.

Xung quanh những đồng nam đồng nữ này là một đám người trông coi cao lớn vạm vỡ, vẻ mặt hung hãn, đều cầm vũ khí, lúc nhìn quanh còn thể hiện rõ vẻ ngang ngược.

Mặt trời sắp lặn, trong gió thêm chút ý lạnh.

Một tên áo đen trong đó nhìn xung quanh, không nhịn được tạm thời gián đoạn lời cầu xin, khàn giọng than thở: "1088 tên đồng nam đồng nữ, huyết tế đổi thêm hai mươi năm thọ nguyên cho chúng ta... Cũng không biết lần này có thể thành công hay không?"

Giọng đồng bạn bên cạnh hắn ta khàn khàn, từ tốn nói: "Không sao hết, nhiều lắm ngươi và ta chỉ sống được năm sáu năm nữa sẽ chết già. Nếu làm còn có một tia hy vọng."

"Không sai." Tên áo đen thứ ba khí tức yếu ớt nói: "Huống chi, dù không thành công, cũng chỉ lãng phí chút thời gian..."

"Những hài đồng này đều xuất thân hàn vi, dù bình an lớn lên, đời này cũng đã định sẵn tính mệnh nhiều thăng trầm, cuộc sống gian nan khổ cực. Hôm nay chúng ta huyết tế bọn họ, nếu thành công cũng sẽ lên như diều gặp gió, có thể hầu hạ bên cạnh chư tiên từ nơi sâu xa. Đây là tạo hóa lớn, cơ duyên lớn đến cỡ nào?

Hành động lần này là chuyện xấu ở trong mắt thế tục. Nhưng đối với những hài đồng này, thật ra là phúc duyên lớn lao..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận