Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1723: Không Bố khách sạn (1)

"Vâng!" Đám kỵ sĩ biết tình huống khẩn cấp, sau khi đồng ý có một vài người chia ra, tự mình lấy ra một cây châm lửa từ trong ngực, đốt đèn lồng treo ở trên yên ngựa, rong ruổi chạy về từng phương hướng, tìm kiếm nơi cao có thể tránh bị dìm ngập.

Trong giây lát, một kỵ sĩ đội cơn mưa to trở về bên cạnh xe ngựa, lớn tiếng nói: "Tổng tiêu đầu, phía trước có đèn đuốc! Hình như là khách sạn!"

Khách sạn?

Nghe vậy, mọi người lập tức mừng rỡ, lúc này Tổng tiêu đầu phân phó: "Nhanh chóng đi qua, đêm nay qua đêm ở khách sạn."

"Vâng!" Đám người đồng ý, lúc này lại có người lấy ra cái còi đặc chế, sau khi dùng sức thổi lên như tiếng gáy chim đêm lập tức vang lên, truyền ra cực xa trong màn đêm.

Chẳng mấy chốc, kỵ sĩ đi dò đường trước đó rối rít trở về, sau khi nghe nói gần đây có khách sạn, đều như trút được gánh nặng.

Bởi vì khách nhân quyết định ngày giao hàng gấp gáp, chuyến này bọn họ đi ra ngoài do Tổng tiêu đầu tự mình áp trận, ven đường màn trời chiếu đất, đều lựa chọn đi bằng đường nhỏ, đi liên tục hơn một tháng, dù là hán tử làm bằng sắt cũng hơi không chịu nổi.

Bây giờ có thể ở lại khách sạn một đêm, sao lại không thích?

Đám người lập tức quay đầu ngựa, Tổng tiêu đầu cũng thao túng dây cương, lệnh cưỡng chế lôi kéo ngựa thay đổi phương hướng, đi đến khách sạn.

"Hí hí hii hi.... Hi..."

Nhưng tất cả tọa kỵ đứng yên bất động, liên tục phát ra tiếng phì phì từ trong mũi có vẻ rất kháng cự, không muốn bước về phía khách sạn một bước nào.

"Rầm rầm..."

Mưa rơi càng lúc càng lớn, chẳng mấy chốc xung quanh dâng lên một trận sương mù mênh mông che đậy tầm mắt, nước đọng trên đất cũng càng ngày càng cao.

Thấy tình hình này, trong lòng đám người nổi nóng, bóng đêm dày đặc, mưa như trút nước, vị trí hiện tại có thể bị dìm ngập bất cứ lúc nào, khó khăn lắm mới tìm được một nơi tránh mưa, kết quả những súc sinh này lại gây thêm rắc rối ngay lúc này...

Nghĩ tới đây, sắc mặt Tổng tiêu đầu hơi trầm xuống, lập tức vung roi lên, hung hăng đánh lên lưng ngựa.

Những người khác cũng nghẹn một bụng lửa, bắt đầu quất roi lên những súc sinh không nghe lời này.

"Ba! Ba! Ba..."

Vừa đánh vừa lớn tiếng quát mắng, một lúc lâu sau con ngựa cực kỳ đau đớn liên tiếp phát ra tiếng gào thét, không thể không thay đổi phương hướng, đi về phía khách sạn kia.

Mưa rào xối xả, con đường lây lội không chịu nổi.

Một đoàn người chật vật đi vào, tốn chút công sức, cuối cùng đã đến trước khách sạn.

Đã thấy toà khách sạn này hơi cũ không mới, dường như đã xây dựng nhiều ngày, ở cổng có đèn lồng chiếu rọi xuống, như dấu vết rêu xanh.

Trên bảng hiệu che kín dấu vết trôi qua theo năm tháng đã bị gió táp mưa sa, khắc bốn chữ lớn: "Không Bố khách sạn."

"Rầm rầm..."

Nước mưa như chú, như thiên hà chuyển ngược cuồn cuộn rơi xuống, nhìn từ bốn phương tám hướng đều là một mảnh sương mù mênh mông, chỉ có đèn đuốc trong khách sạn đốt lên một chút ấm áp.

Tổng tiêu đầu hơi nghiêng đầu nhìn về phía một tiêu sư lớn tuổi bên cạnh.

Tên tiêu sư kia nhẹ gật đầu, lập tức tung người xuống ngựa, đi đến trước cổng chính khách sạn, dùng sức gõ cửa, đồng thời quát lớn: "Chưởng quỹ, mở cửa! Nghỉ chân ở trọ!"

Cùng lúc đó, những tiêu sư khác đều tỏ ra để phòng nhìn qua cửa lớn khách sạn, rối rít đè tay trên chuôi đao, đề phòng xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn gì.

Dù sao hàng hóa trong chuyến này của bọn họ cực kỳ quý giá, không thể có chút sơ suất nào.

Chỉ có Tổng tiêu đầu ngồi trên càng xe không nhúc nhích tí nào, sắc mặt bình tĩnh có về ung dung không vội. Khác với những tiêu sư khác, từ thuở nhỏ hắn ta căn cốt xuất chúng, lại bái nhập danh sư, tập được võ nghệ thượng thừa, lại trải qua vô số mưa gió, được công nhận là cao thủ hàng đầu trên giang hồ.

Bây giờ cất bước đi khắp nơi, đã không cần phải sợ hãi, lo trước lo sau như những quân nhân hạng hai hạng ba kia.

Toàn bộ trên giang hồ, không nhiều người dám tìm đến hắn ta để gây chuyện!

"Két két"

Cuối cùng cửa lớn khách sạn đã mở ra.

Phía sau cửa là một nam tử áo bào xám dáng vẻ khô gầy, nhìn cách ăn mặc chắc là chưởng quỹ, đèn đuốc tươi sáng soi sáng ra từ sau lưng hắn ta, bao phủ phần lớn khuôn mặt hắn ta ở trong bóng tối, chỉ có thể thấy non nửa khuôn mặt màu xám đen.

Đại đường sau lưng vắng vẻ, rất nhiều cái bàn trống rỗng gần như không thấy vài bóng người, lúc này rất yên tĩnh, bên tai chỉ có thể nghe được tiếng mưa rơi rầm rầm.

Chưởng quỹ nhìn trừng trừng vào bọn họ, tiếng nói khàn khàn hỏi: "Mấy người?"

Thấy khách sạn này không có nhiều người, một đám tiêu sư âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chuyến này bọn họ mang theo hàng hóa giá trị đắt đỏ, tất nhiên lo lắng đồ bên trong sẽ xảy ra sự cố.

Nếu có quá nhiều người, tốt xấu lẫn lộn, khó tránh khỏi có tai hoạ ngầm.

Nhưng hiện tại người ở trong khách sạn này có thể đếm được trên đầu ngón tay, phe mình lại là người đông thế mạnh, tất nhiên không cần lo lắng chuyện ngoài ý muốn.

Lúc này tên tiêu sư tiến lên gõ cửa nói: "Chúng ta có mười lăm người, trước tiên ăn chút gì đó, lại ở một đêm."

"Còn có, chỗ các ngươi có cỏ khô tốt nhất không? Chúng ta muốn cho ngựa ăn một chút"
Bạn cần đăng nhập để bình luận