Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1611: Tường vây

Hai người hơi điều tức, lập tức lấy ra đan dược sử dụng, không kịp chờ pháp lực khôi phục đã đi đến cầu tàu.

Chung Quỳ Việt Cức trầm giọng nói: "Vừa rồi ra tay, chúng ta đã để lộ khí tức người sống, chỉ sợ chẳng mấy chốc sẽ có quỷ vật khác tới, phải nhanh chóng rời đi."

Ninh Vô Dạ khẽ gật đầu, tâm niệm vừa động, trường kiếm sau lưng im ắng ra khỏi vỏ hóa thành một đạo kiếm quang lạnh thấu xương, trong khoảnh khắc cắt phá bầu trời, bắn vào trong biển.

Trường kiếm như điện, trong nháy mắt đã xoay một vòng cực lớn trên mặt biển bát ngát, sau đó một lần nữa trở về cầu tàu, tra lại vào vỏ.

Ninh Vô Dạ nói: "Trên mặt biển không có cấm chế, chắc có thể rời đi."

Thấy thế, Chung Quỳ Việt Cức nhẹ gật đầu, rất quả quyết nói:

"ĐI!"

Hai người lập tức thi triển độn pháp, bỏ chạy vào chỗ sâu trên mặt biển.

Bọn họ càng bay càng xa trên biển, dần biến mất...

Ngay lúc này, toàn bộ hải vực đột nhiên hơi cuốn lên như một bức màn sân khấu khổng lồ, lại tiếp tục khôi phục bình tĩnh.

Bến tàu.

Dưới cột cở treo đèn lồng gió, trong rất nhiều thuỷ sản chết đi rơi lả tả trên đất, một con cá chết đôi mắt đã đổi màu, bỗng nhiên bắt đầu vặn vẹo.

Nó không ngừng biến hóa, không ngừng bành trướng, cuối cùng hóa thành một bóng dáng già nua, chậm rãi bò lên.

Trông bóng dáng này cũng là một lão giả tuổi tác đã cao, chỉ có điều khác với lão già mập lùn vừa rồi, lão giả này vừa cao vừa gầy, xương gò má cao ngất, hốc mắt hõm sâu, bên trong đen nhánh trống rỗng, như chỉ là một bộ da bọc xương.

Hắn ta chậm rãi đứng lên, khí tức quanh người biến ảo một trận, chẳng mấy chốc đã trở nên giống như đúc tên ngư dân vừa rồi.

Ngư dân mới chuyển động cái cổ từng chút một, dường như hắn ta còn chưa quen với bộ thân thể này, trong động tác chậm chạp lộ ra vẻ cứng ngắc, trong giây lát hắn ta thu hồi ánh mắt, sau đó nửa ngồi xuống tới, bắt đầu yên lặng thu thập lưới đánh cá.

Sau khi bỏ ra chút thời gian thu thập xong lưới đánh cá, ngư dân mới kéo lưới đánh cá, xuyên qua bến tàu máu đen chảy ngang, đi về phía cầu tàu.

"Kéc) "két: "két:...

Giày cỏ rách nát giẫm qua huyết nhục ngư dân mập lùn, chẳng mấy chốc ngư dân mới đi đến cuối cầu tàu, hắn ta ném lưới đánh cá lên boong tàu trước, ngay sau đó hơi tốn sức khom lưng, cởi ra dây thừng thô to nặng nề, sau đó lên thuyền, thu neo, căng buồm.

Gió lạnh rít gào, cánh buồm nhanh chóng phồng lên.

Thuyền đánh cá dần rời khỏi cầu tàu, chạy vào trong biển.

Sương trắng bốc lên, âm khí sền sệt.

Trên bùn đất xốp mềm, thỉnh thoảng khảm độc lâu xám trắng, xương ngón tay đen nhánh và nửa khô lâu.

Lệ Liệp Nguyệt váy đen nhẹ nhàng, mũ miện Thánh Nữ trên đỉnh đầu đã lặng yên hiện ra, trong vô thức màu sắc độc lâu huyết sắc vờn quanh người nàng óng ánh hơn nhiều.

Chỉ có điều, khí tức cả người nàng đều âm u lạnh lẽo hơn nhiều.

Khuôn mặt vốn trắng thuần, lúc này nhìn lại càng không có chút huyết sắc nào, ngay cả bờ môi cũng chỉ có màu trắng nhạt, gần như tuyết trắng.

Chợt nhìn qua, không có nhiều dáng về người sống.

Yến Minh Họa giữ một khoảng cách miễn cưỡng nhìn thấy nhau với nàng, cánh hoa bay xuống từ nhánh hoa màu hồng nhạt trên ô lụa đã xuất hiện vẻ ỉu xìu rõ ràng. Hiện tại khuôn mặt xinh đẹp của Yến Minh Họa cũng lộ ra vẻ tái nhợt, lúc lông mi dài chớp động, từng tia sương tuyết lạnh lẽo thấu xương không ngừng ngưng kết.

Hai người trầm mặc không nói, tự nhìn la bàn trong tay, bước về phía trước.

Bọn họ đã lâu không truyền âm cho nhau.

Theo thời gian trôi qua, pháp tắc chi địa trên la bàn càng ngày càng gần.

Bỗng nhiên, sương mù xung quanh dân mỏng manh.

"Răng rắc."

Cách đó không xa, bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang giòn.

Hai người lập tức dừng chân nhìn lại, lại là một mảnh sứ vỡ mồng manh, đã dính đầy bùn đất, bị cơn gió cuốn lên rơi xuống, vỡ thành ba bốn mảnh.

Sau khi cẩn thận kiểm tra một lượt, bọn họ không phát hiện manh mối gì và điều gì không đúng, vì vậy tiếp tục đi về phía trước.

Sau đó lại thấy trên đường còn có mảnh sứ vỡ vỡ vụn khác, nhánh trúc rõ ràng có người đã gia công qua, vải vóc rách nát, phế liệu từng điêu khắc, đồ gang từng được chế tạo...

Dường như phía trước là một khu dân cư rất có quy mô, hai người càng ngày càng cẩn thận, đi càng ngày càng chậm.

Một lát sau, sương mù đã mỏng manh tới cực điểm, trước mắt bọn họ đột nhiên xuất hiện gạch đất lấp kín xây dựng thành tường vây.

Bức tường này cao hơn người một chút, vừa hay cản trở tầm mắt của hai người.

Đầu tường khảm nạm rất nhiều mảnh sứ võ, để phòng có người leo lên, bức tường thì được xây dựng từ gạch đất trộn lẫn với vụn rơm rạ.

Mặc dù dùng tài liệu đơn sơ, chế tác lại rất tinh tế, khe hở gạch đất đều dùng nước gạo nếp lấp đầy, thoạt nhìn toàn bộ mặt tường kín kẽ, không có một kẽ hở.

Chỉ có điều, không biết trong nước gạo nếp có trộn lẫn phấn đỏ hay không, hoặc là vì đã lâu năm, trong khe hở hiện ra từng vệt màu đỏ.

Như là vết máu khô cạn nhiều năm.

Lệ Liệp Nguyệt và Yến Minh Họa lập tức dừng bước, trên la bàn của hai người đều biểu hiện nơi này là đích đến trong chuyến đi này của bọn họ.

Không hề giao lưu, bọn họ lập tức tự thi triển thủ đoạn, kiểm tra bên trong tường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận