Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1531: Bốn vị tổ sư

Hắn giẫm lên từng sợi dây leo, nhanh chóng tới gần Dược Dạ Thư, sau đó bắt lấy một sợi dây leo trong số đó, cưỡng ép đẩy nó ra.

Chẳng mấy chốc, Bùi Lăng đã kéo toàn bộ dây leo trên cánh tay trái của Dược Dạ Thư xuống, nhưng đang muốn ra tay với dây leo trên cánh tay phải của nàng, dây leo vừa bị đẩy ra lắc lư giữa không trung một phen lại quấn lên cánh tay trái Dược Dạ Thư.

Bùi Lăng nhướn mày, nhanh chóng đẩy dây leo trên cánh tay phải của Dược Dạ Thư ra, sau đó ra tay với dây leo ở ngực nàng, nhưng cũng giống vừa rồi, cánh tay phải Dược Dạ Thư vừa trống ra, đã bị dây leo quấn lên.

Hắn thử một lát, Dược Dạ Thư vẫn duy trì trạng thái bị dây leo cuốn lấy.

Thấy thế, Bùi Lăng lập tức cảm thấy hơi rắc rối, mặc dù những dây leo này không có ý công kích hắn nhưng vô cùng khó giải quyết.

Mặc kệ tốc độ ra tay của hắn nhanh chóng như thế nào, những dây leo này cũng có thể kịp thời cuốn lấy Dược Dạ Thư một lần nữa, bỏ ra sức lực cả nửa ngày lại uổng phí sức lực, căn bản không thể kéo Dược Dạ Thư ra từ bên trong.

Dựa theo kế hoạch ban đầu của Bùi Lăng, chỉ cần kéo sư tôn ra khỏi những dây leo này, tiếp theo cũng không cần làm cái gì hết.

Sư tôn sẽ chậm rãi thức tỉnh!

Đây là cách ổn thỏa nhất.

Lúc đại điển luận đan, sư tôn cũng tỉnh lại như vậy.

Nhưng bây giờ...

"Trực tiếp công kích những dây leo này, hoặc là trực tiếp công kích sư tôn, chắc cũng có thể đánh thức sư tôn"

"Nhưng như thế quá bất kính với sư tôn!"

"Chắc chắn sẽ chọc giận sư tôn"

"Phải đổi cách tốt hơn..."

"Lần trước hệ thống lấy sư tôn ra từ trong dây leo, đã dùng một bộ nữ thi thay thế, bây giờ trên người ta không có nữ thi...

Nghĩ tới đây, ánh mắt Bùi Lăng đột nhiên sáng lên, trên người hắn không có nữ thi nhưng hóa thân của hắn có thể!

Chỉ có điều, không biết ý chí đọa tiên có chịu phối hợp hay không?

"Trước tiên không quan tâm những chuyện đó, tách hóa thân ra trước lại nói!"

Thế là, Bùi Lăng tâm niệm vừa động, quanh người lập tức hiện ra vô số đường vân màu đỏ sậm. Sau khi những đường vân này xuất hiện, bị hắn thôi động lại nhanh chóng hội tụ ra sau lưng.

Chẳng mấy chốc, sau lưng hắn xuất hiện một đoàn bóng tối dày đặc.

Ngay sau đó, trong bóng tối hiện ra khuôn mặt xinh đẹp của Mạc Lễ Lan, sau khi bóng tối hoàn toàn tản đi, một thân thể trắng nõn trong sáng đã hoàn toàn hiện ra.

Cùng lúc đó, khí tức của Bùi Lăng giảm xuống một mảng lớn.

Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Mạc Lễ Lan nhắm nghiền hai mắt không nhúc nhích, vẫn duy trì trạng thái ngủ say như trong Vĩnh Dạ hoang mạc.

Thấy cảnh này, Bùi Lăng khẽ gọi: "Mạc tiên hữu?"

Mạc Lễ Lan không có chút phản ứng nào.

Bùi Lăng lập tức yên lòng, chắc chắn ý chí đọa tiên còn ở trong mộng cảnh Vĩnh Dạ hoang mạc, đối phương chưa trở lại trong cơ thể hóa thân của mình, vậy lại vừa hay!

Hắn lập tức nâng hóa thân lên, cũng giống vừa rồi, giẫm lên dây leo trèo đến trước người Dược Dạ Thư, chợt buông hóa thân xuống, lao tới bên cạnh đối phương.

Sau đó học theo thao tác lần trước của hệ thống, mỗi lần đẩy ra một sợi dây leo, lập tức dùng hóa thân của mình thay thế.

Lần này, Bùi Lăng tiến hành rất thuận lợi, chẳng mấy chốc đã lấy Dược Dạ Thư ra từ trong dây leo, hóa thân của hắn thì bị dây leo trói buộc.

Sau khi ôm Dược Dạ Thư ra, hắn lập tức lấy ra một bộ pháp bào đã sớm chuẩn bị tốt, thay cho sư tôn.

Thấy tạm thời sư tôn vẫn chưa tỉnh lại, Bùi Lăng chuẩn bị thu hồi hóa thân vào trong cơ thể.

Ngay lúc này, hắn đột nhiên cảm giác được một luồng dược lực hùng hậu tinh thuần đột nhiên rót vào trong hóa thân của hắn!

Khí tức của hóa thân lập tức tăng trưởng một mảng lớn!

Bùi Lăng khẽ giật mình, sau khi kịp phản ứng lập tức thu hồi cánh tay đang chạm vào hóa thân.

Rất không tệ!

Hóa thân tăng tu vi, tu vi của bản thể cũng sẽ tăng lên theo.

Đã vậy, cần gì phải vội vã thu hồi hóa thân?

Thế là, Bùi Lăng ngồi xếp bằng ở bên cạnh, bắt đầu tự mình tu luyện.

Vĩnh Dạ hoang mạc.

Chỗ sâu.

Chín cột đá yên tĩnh đứng sừng sững.

Quan tài huyết sắc lơ lửng giữa không trung chậm rãi lay động theo thiên lôi đánh xuống.

"Soạt": "soạt"... Thỉnh thoảng xiềng xích do Thiên kiếp hình thành phát ra tiếng vang ầm ầm.

Bóng tối xung quanh như nước thủy triều, tiếng xột xoạt không ngừng vang lên bên tai.

Một loại áp lực vô hình tràn trề giáng xuống.

Bốn lão giả đạp không mà đứng, vây quan tài huyết sắc vào giữa.

Lão giả đứng ở phía đông áo trắng kim quan, vẻ mặt cổ xưa, một đôi mắt như vàng ròng, khí tức mờ mịt cao xa như vòm trời vô ngần; lão giả đứng ở phía tây áo gai giày đen, vẻ ngoài tiều tụy, ánh mắt ảm đạm, quanh người như không có chút sinh cơ nào, một mảnh vắng lặng tiêu điều; lão giả đứng ở phía bắc thì mũ cao, đai lưng to rộng, gầy gò uy nghiêm, khí tức thuần túy quanh quẩn một vẻ xuất trần và tiêu dao như tiên nhân; lão giả đứng ở phía nam, cả người như tranh thuỷ mặc bị thấm ướt, nhìn lại không rõ đêm ngày nhưng khí tức mênh mông như trời sao, là "Minh Huyết" tổ sư Trọng Minh tông.

Khí tức của bốn tên lão giả khác nhau, khuôn mặt tang thương như bốn lão nhân gần đất xa trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận