Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1297: Buông tay đánh cược một lần (2)

"Nhanh! Đừng để nàng chạy!"

Ngọc Tuyết Chiếu đột nhiên lấy lại tinh thần, nàng không tiếp tục nhảy xuống sông mà quay đầu nhìn về phía những thủ vệ và ngục tốt đang đuổi giết nàng.

Không thể chạy trốn nữa!

Trước khi chết, nàng muốn liều một lần cuối cùng, có thể giết bao nhiêu truy binh thì giết bấy nhiêu!

Ngọc Tuyết Chiếu thở sâu xoay người, hai tay giơ trường đao lên, chống đỡ những thủ vệ và ngục tốt kia đánh tới.

Thấy Ngọc Tuyết Chiếu xông lên, vẻ mặt truy binh dữ tợn: "Nàng muốn chịu chết!"

"Đừng trực tiếp giết, để ta cũng chặt một đao!"

"Mang nồi đến chưa? Giết rồi cho luôn vào nồi mới ngon"

"Cho nhiều hương liệu... Tránh có mùi tanh..."

"Lấy máu trước!"

"Lão tử muốn uống sạch máu của nàng!"

"Nhanh!"

"Chém chết nàng!"

"Vào nồi!"

Trong tiếng la hét ầm ĩ mồm năm miệng mười, ngục tốt xông lên phía trước chém một đao về phía đỉnh đầu Ngọc Tuyết Chiếu.

Ngọc Tuyết Chiếu chưa từng học đao, nhưng bây giờ đây là vũ khí duy nhất mà nàng có thể lấy được, thấy đối phương khí thế hung hăng, lúc này nàng học dáng vẻ dùng đao của Bùi Lăng, một đao chém về phía cổ đối phương, lại là cách đấu đá cùng sống chết.

Ngục tốt kia hơi thay đổi sắc mặt, vô thức lui về sau nửa bước, né tránh một đao kia.

Một đao ép địch lùi lại, dường như Ngọc Tuyết Chiếu lập tức đột phá gông cùm xiềng xích nào đó. Vốn thân thể đã rơi vào tình trạng kiệt sức, lại dần tuôn ra càng nhiều lực lượng.

Nàng không hề do dự, trong đầu hiện ra tư thế Cẩu chủ nhân dùng đao, từng chi tiết hiện ra như điện quang hỏa thạch, thủ đoạn xoay chuyển, xoay eo phát lực, lại chém một đao về phía đối phương!

Ngục tốt tức giận nói: "Cùng tiến lên! Chém chết nàng!"

Lúc nói chuyện, hắn ta tiếp tục lui lại vì bị lưỡi đao ép buộc.

Lúc này, truy binh khác cũng đã đuổi tới, đao kiếm búa rìu lập tức rối rít chém về phía Ngọc Tuyết Chiếu.

Xoạt xoạt xoạt...

Ngọc Tuyết Chiếu tránh trái tránh phải nhưng truy binh vây công quá nhiều, quanh người nàng lập tức máu bắn tung tóe, vẫn bị chém ra rất nhiều vết thương.

Nhưng lúc này trong lòng nàng ôm ý chắc chắn phải chết, nửa bước không lùi, vung trường đao điên cuồng chém về phía truy binh!

Huyết quang và đao quang xen lẫn như màn, váy áo Ngọc Tuyết Chiếu đã sớm không còn màu sắc ban đầu, chỉ còn một mảnh đỏ hồng, có mình, có của kẻ địch, vết thương trên người nàng còn đang nhanh chóng gia tăng, tí tách, tí tách, trong tiếng chém giết, tiếng máu tươi nhỏ xuống yếu ớt lại rõ ràng như là một loại tiếng tim đập nào đó.

Huyết dịch hội tụ thành đầm nước nhỏ ở vùng đất trũng bên bờ sông.

Cả người Ngọc Tuyết Chiếu đẫm máu, lúc này đôi mắt hồ ly quyến rũ đa tình bẩm sinh đã tràn ngập sát khí, không biết là mất máu quá nhiều hay quá mỏi mệt, thân thể nàng đã chết lặng, chỉ dựa vào bản năng để vung đao.

Cứ giết lại giết, trong vô thức Ngọc Tuyết Chiếu liên tục vung trường đao vài chục lần cũng không tiếp tục chặt tới bất kỳ vật gì, xung quanh mờ mịt, đã thấy tất cả thủ vệ bị mình chém ở dưới đao.

tứ chi đầu lâu tơi bời tung toé rơi đầy đất, khí tức đã hoàn toàn biến mất.

Xung quanh yên tĩnh, trùng tước đều đã hoảng sợ bỏ trốn, chỉ có cơn gió lưu luyến thổi qua, lúc cỏ lau nằm thấp, phiến lá lớn xẹt qua giữa không trung, tiếng vang rầm rầm.

Cứ như bọt nước bắn lên, từng tầng từng lớp, mọi âm thanh thổn thức.

Ngọc Tuyết Chiếu hoảng hốt lập tức thở phào, thở hổn hển trụ đao mà đứng, chậm rãi ngồi ngay đó.

Ngay sau đó, mỏi mệt, buồn ngủ, suy yếu, đau đớn... Mạnh mẽ kéo tới, Ngọc Tuyết Chiếu không bị khống chế khép hai mắt lại.

Cũng không biết qua bao lâu, cũng không biết vì lý do gì, nàng đột nhiên bừng tỉnh!

Mở mắt ra đã thấy trong tầm mắt là một khoảng bóng tối như thực chất.

ầm ầm...

Tiếng lôi đình nặng nề vang lên từ trên đỉnh đầu.

Tử điện vút không chiếu sáng xung quanh trong chớp mắt.

Chín cột đá đứng che trời, xiềng xích tím xanh xen lẫn quấn quanh như hư ảo, kéo căng một quan tài huyết sắc giữa không trung.

Vô số lôi đình nổ vang phía trên trụ đá, lực lượng thiên kiếp hùng hậu theo xiềng xích trên chín cái cột đá rót vào trong quan tài.

Quan tài kia không ngừng run rẩy như giãy giụa, như chống đỡi, màu sắc xinh đẹp ướt át...

Bên ngoài cột đá, đại mạc hoang vu tối tăm, một vài dị tộc điên dại đứng đấy, lúc này ánh mắt đều yên tĩnh, trong mắt trống trơn tự nhiên như không suy nghĩ gì, ngửa đầu nhìn về phía quan tài giữa không trung, yên tĩnh đứng đó.

Nàng đứng ở phía trước đám dị tộc cuồng ma, bên cạnh còn có Cầu chủ nhân và đồng đạo của Cẩu chủ nhân...

Nhân gian.

Đại lao.

Bùi Lăng đột nhiên xuất hiện trong đường hành lang tĩnh mịch.

Nhìn nhà tù trống rỗng trước mặt, hắn khẽ nhíu mày.

Đây là một trong những đại lao mà trước đó công chúa hiến tế tế phẩm cho hắn, lúc ấy hắn dùng hệ thống uỷ thác, sau khi kết thúc hệ thống đã bỏ sót một tế phẩm ở nơi đây.

Khi đó hắn chỉ cảm thấy cổ quái nhưng không biết nguyên nhân cụ thể, sau đó gặp ba người Kê Trường Phù, hắn mới nhận ra ngay lúc đó nhận thức của hắn đã chịu ảnh hưởng, rất có thể tên tế phẩm bị hệ thống cố ý để lại là Ngọc Tuyết Chiếu!

Bởi vậy, hắn vừa thi triển [Ngũ Quỷ Thiên La Độn] đã đi thẳng tới nơi đây.

"Không ở nơi này... Là bị kéo ra ngoài chém đầu rồi?" Bùi Lăng nhướn mày, lập tức bước ra ngoài đại lao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận