Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1766: Nửa đêm kinh hồn (1)

Bây giờ lại là ban đêm, sông núi cỏ cây hỗn tạp cùng một chỗ phủ lên ánh trăng sao lạnh lẽo, nhìn lại hình bóng lay động như yêu như quỷ, thỉnh thoảng còn có đôi mắt quạ đêm lấp lóe ở dưới bóng đêm như quỷ hỏa, chớp mắt là qua.

Tình huống như vậy nên nhanh chóng rời đi, đội ngũ lại liên tục đi nhầm đường hai lần, lập tức giận dữ nói: "Không phải các ngươi cố ý chứ? Có chủ tâm không muốn để nương nương đi cầu phúc cho Thái Hậu nương nương đúng không? !"

Bốn tên cấm vệ cũng không dám thở mạnh, đều khoanh tay không nói.

Lúc này, Nguyễn Tịch Lộ trong kiệu đưa tay, nhìn đầu ngón tay mà mình dùng nước cây bóng nước lặp đi lặp lại nhuộm đỏ, dịu dàng nói: "Tiểu Đan, đừng nói nữa"

"Bàng công công nói có lý, nơi đây địa thế phức tạp, đêm khuya đi đường, đi nhầm cũng khó tránh khỏi."

"Lại không thể chỉ trách mấy vị cấm vệ này."

"Vậy đi, các ngươi phái hai người đi chung quanh tìm kiếm tình huống, để lại ký hiệu ven đường."

"Nếu gặp phải người ta, vừa hay hỏi thăm đường."

Cấm vệ vội nói: "Vâng!"

Thị nữ Tiểu Đan lạnh lùng nhìn bọn họ, lách mình về kiệu, dùng sức hất màn kiệu.

Nguyễn Tịch Lộ yếu ớt thở dài, nói: "Bản cung có mệnh gì? Chỉ là mồm miệng không đủ lanh lợi, nói một vài điều khiến Thái Hậu hiểu lầm, lại chịu tội này... Sớm biết chuyến này long đong như vậy, còn không bằng lúc trước tự sát trước mặt bệ hạ là được rồi."

"Nương nương không cần như thế, nương nương có tấm lòng son, tốt bụng khoan dung, Thái Hậu nương nương cũng bị che mắt..."

Tiểu Đan lập tức an ủi: "huống chi bệ hạ coi ngài như châu như bảo, nếu ngài xảy ra sơ xuất gì, bệ hạ phải làm sao bây giờ?"

Còn nói: "Hiện tại chỉ là mấy tên cấm vệ này quá vô dụng, mới làm phiền ngài trì hoãn ở đây thôi"

"Chờ bọn họ tìm ra con đường chính xác, chúng có thể nhanh chóng đến Mộ Nham thành"

Nguyễn Tịch Lộ cụp mắt khẽ gật đầu, nhưng trong lòng lại cười lạnh: Tìm đường? Nàng nguyền rủa lão phụ Thái Hậu kia chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ cũng không kịp, lấy đâu ra tâm tình nhanh chóng đuổi tới Mộ Nham thành cầu phúc?

Sở dĩ bắt cấm vệ đi tìm đường, chỉ xem người phía dưới Thái Hậu có nhân cơ hội này giết bọn họ hay không.

Đến lúc đó, mình có thể dùng tính mệnh cấm vệ, Hoàng Đế khóc lóc kể lể ủy khuất và hung hiểm.

Lấy sự sủng ái của Hoàng Đế với nàng, đến lúc đó chắc chắn sẽ oán trách Thái Hậu... Ù, chỉ chút chuyện như vậy, có khả năng còn chưa đủ để Hoàng Đế trở mặt với Thái Hậu vì nàng.

Nhưng không sao đây chỉ là mới bắt đầu, sau này châm ngòi từng chút một, sớm muộn gì cũng có một ngày, nàng phải để lão thái bà Thái Hậu kia lăn vào lãnh cung, sống không bằng chết!

Nữ chủ nhân duy nhất trong hậu cung quốc triều, chỉ có thể là Nguyễn Tịch Lộ nàng!

Mặc dù bốn cấm vệ này, tính cả Bàng Sùng Đăng đều là tâm phúc trung thành nhất với Hoàng Đế, một khi bỏ mình cũng là một loại tổn thất không nhỏ với Hoàng Đế. Thế nhưng, đây không phải là lúc cần dùng đến ưng khuyển sao?

Chỉ cần Bàng Sùng Đăng còn sống, bảo vệ an toàn của nàng là đủ.

Bốn cấm vệ khác, chết một người là được, chết hết là tốt nhất.

Nghĩ tới đây, Nguyễn Tịch Lộ yên tâm thoải mái dựa ra sau, kiên nhẫn chờ đợi tin dữ.

Nhưng chờ giây lát, cấm vệ phái đi dò đường lại chậm chạp chưa về.

Nguyễn Tịch Lộ lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, thấy thế, Tiểu Đan lập tức hiểu ý, lúc này bắt đầu nổi giận: "Người đâu? Đi lâu như thế, ngay cả hồi bẩm cũng không có?"

"Đêm hôm khuya khoắt, sương đêm sâu nặng, cứ để nương nương chờ ở nơi dã ngoại hoang vu như vậy?"

"Ngay cả bệ hạ cũng chưa từng hà khắc với nương nương như vậy, các ngươi thật sự to gan!"

Bên ngoài yên tĩnh, không có bất kỳ đáp lại gì.

Tiểu Đan không khỏi giận tím mặt, thò người ra đột nhiên một phát vén rèm kiệu lên.

Đã thấy bên ngoài kiệu lọt một mảnh đen kịt, chẳng biết ánh sao ánh trăng biến mất vô tung tích từ lúc nào, đúng là đưa tay không thấy được năm ngón.

Vừa nãy còn có thể thấy đại khái hình dáng sông núi cỏ cây, lúc này lại như hòa vào trong bóng tối vô biên vô tận này.

Tiểu Đan lập tức khẽ giật mình, không nói được một chữ nào.

Nguyễn Tịch Lộ phát hiện không đúng, hỏi: "Tiểu Đan, sao thế?"

Tiểu Đan sợ hãi, dừng một chút mới lắp bắp nói: "Người... Người không thấy đâu!"

Nguyễn Tịch Lộ cau hàng lông mày kẻ đen, lập tức đứng lên, đi ra ngoài kiệu.

Nàng vừa đi ra cỗ kiệu, đã cảm thấy sự lạnh lẽo đánh tới, đưa mắt nhìn quanh đều là một mảnh bóng tối mênh mang, yên tĩnh im ắng, côn trùng kêu vang tước gáy biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, cấm vệ nhấc kiệu cùng Bàng Sùng Đăng đi theo sát ở bên đều biến mất không thấy gì nữa, không để lại bất kỳ tung tích nào, chỉ có cỗ kiệu bọn họ đang ngồi lẻ loi trơ trọi ở trong đất hoang.

Nguyễn Tịch Lộ lập tức cảm thấy toàn thân dựng đứng lông tơ, vừa rồi bên ngoài không có tiếng động khác, kiệu phu đại nội cấm vệ còn có vị cao thủ đỉnh phong Bàng Sùng Đăng danh tiếng lâu năm này, tất cả đều mất tích một cách quỷ dị!

Tiểu Đan bối rối hỏi: "Nương nương, làm sao bây giờ?"

Nghe vậy, Nguyễn Tịch Lộ như tỉnh lại từ trong mộng nhưng cũng hơi hoang mang lo sợ, cố tự bình tĩnh, nàng nói: "Ngươi gọi một chút, to hơn một tí, xem bọn họ có ở gần đây hay không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận