Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 895: Tứ lão Tiêu thị

Tách khỏi?

Vũ Mông tiên tử suy nghĩ, đương nhiên nàng hiểu ý của Ngọa Khâu lão tổ, cũng biết không làm như vậy, dù lần này có gặp được cơ duyên lớn cũng không liên quan đến nàng.

Nói thật, nàng rất dao động.

Nhưng sau khi nghiêm túc suy nghĩ một lượt, nàng vẫn từ chối: "Đa tạ Ngọa Khâu đạo hữu, nhưng ta vẫn muốn đi cùng đám người Kiều tiên tử."

Lúc Vũ Mông tiên tử nói lời này thầm than một tiếng ở trong lòng.

Nếu lần này là những người khác của Ma môn tới, nàng sẽ không từ chối lời mời của Ngọa Khâu lão tổ.

Nhưng người tới là các chủ "Hoan Hỉ các", có thể nói người này nổi tiếng xấu xa ở Vạn Hủy hải. không biết bao nhiêu nữ tán tu xinh đẹp ở Vạn Hủy hải đã rơi vào tay hắn, vốn đều là nữ tu kiên quyết dám nghĩ dám làm, làm đến nơi đến chốn cần cù chăm chỉ tu luyện, sau khi rơi vào trong tay hắn bị bí pháp dạy dỗ thành lô đỉnh ngoại trừ cầu hoan thì không để ý gì nữa.

Vũ Mông tiên tử tự nhận vẻ ngoài xuất chúng, cũng có tu vi không thấp trong số tán tu, nếu bây giờ không đi theo chân truyền Tố Chân Thiên, chẳng may bị Thiên Sinh giáo để mắt tới thì xong đời.

Bỏ lỡ cơ duyên còn có thể tìm lại, thậm chí không có cơ duyên, dựa vào công pháp và tu vi hiện tại của nàng, cũng có thể tiếp tục rong chơi ở thế gian rất nhiều năm, nhưng một khi bị làm thành lô đỉnh, chính là vạn kiếp bất phục.

"Tiên tử, ngươi đi theo bọn họ, chỉ sợ chuyến này lại là một chuyến tay không." Ngọa Khâu lão tổ nghe thấy Vũ Mông tiên tử từ chối cũng rất thất vọng, không nhịn được lại khuyên vài câu.

Nhưng thấy thái độ kiên quyết của Vũ Mông tiên tử, cũng chỉ có thể thầm than một tiếng, bất đắc dĩ chấp nhận kết quả này.

Không có Vũ Mông tiên tử đi cùng, một mình hắn ta hợp tác với tứ lão Tiêu thị chắc chắn sẽ chịu thiệt thòi.

Chỉ là cẩn thận cân nhắc, dù sao cũng tốt hơn đi theo Tố Chân Thiên còn có Lưu Lam hoàng triều không lấy được chút chỗ tốt nào.

Nghĩ đến đây, Ngọa Khâu lão tổ truyền âm cho Tiêu Thúc Đào nói: "Vũ Mông tiên tử muốn đi cùng Tố Chân Thiên, đã vậy chúng ta cùng đi thôi."

Tiêu Thúc Đào nói: "Được."

Sau đó, đôi bên lại thảo luận sơ qua vài câu, ước định quy tắc ăn chia cơ bản sau khi gặp được chỗ tốt, tiếp theo truyền âm cho môn nhân đệ tử của mình và một vài muốn đầu quân đi đến đó, cũng có một vài tán tu muốn tự tìm kiếm cơ duyên tụ họp lại âm thầm thay đổi đường đi, tách khỏi Tố Chân Thiên và Lưu Lam hoàng triều...

Một lát sau, Ngọa Khâu lão tổ tập trung với tứ lão Tiêu thị, một đám người ăn ý đi về một hướng.

Nhưng đi không được bao lâu, sương mù xung quanh đột nhiên trở nên vô cùng nồng đậm, dù gần trong gang tấc thì tầm mắt cũng không thể nhìn xuyên qua.

Chẳng mấy chốc bọn họ đã mất phương hướng.

Ngọa Khâu lão tổ và tứ lão Tiêu thị thấy thế, sắc mặt đều khó coi: "Đây là có chuyện gì?"

"Trên đảo này đã có cơ duyên lớn, khó tránh khỏi có vài điều kỳ quái." Tứ lão Tiêu thị cau mày, lão đại Tiếu Bá Đào trầm giọng nói, "Chỉ là một ít sương mù mà thôi, đừng ngạc nhiên như vậy, không thể vận dụng thần niệm, chẳng lẽ chúng ta là tu sĩ lại không có cách nào?"

Lập tức gọi hai tên tán tu Luyện Khí kỳ đến trước mặt, phân phó, "Các ngươi đi phía trước dò đường, xem rốt cuộc tình huống này là sao."

Hai tên tán tu kia nghe vậy đều thay đổi sắc mặt, chỉ là tu vi thấp không dám phản kháng, đành phải nén giận nói: "Vâng."

Bọn họ lề mà lề mề đi về phía trước.

Chưa được mấy bước, trong tầm mắt mọi người đã không thấy bóng dáng của bọn họ nữa, chỉ có thể nghe được tiếng bước chân lề mề, nửa ngày sau mới đi về phía trước một bước.

Ngay lúc Tiếu Bá Đào cau mày định quát lớn để bọn họ đi nhanh một chút, bỗng nhiên trong sương mù vang lên một tiếng "bịch", rõ ràng là tiếng động nặng nề khi vật nặng ngã xuống đất.

Cùng lúc đó, hô hấp và nhịp tim của hai tên tán tu lập tức biến mất.

Sắc mặt tứ lão Tiêu thị và Ngọa Khâu lão tổ đều thay đổi, Tiếu Bá Đào đưa tay đánh một chiêu, thu về một bộ thi thể từ phương hướng vang lên tiếng động nặng nề, lại là một trong hai tên tán tu đi dò đường, khuôn mặt hắn ta như còn sống, không có vết thương nào, lại đã hồn phi phách tán... Tình huống này giống hệt với lúc bọn họ vừa mới lên đảo!

Mặc dù không biết đây là có chuyện gì, nhưng tình cảnh trước mắt khiến tất cả tán tu còn lại đều hoảng hồn.

Lập tức có tán tu nóng lòng buột miệng: "Sớm biết vậy đã không tách khỏi đám người Kiều tiên tử!"

"Không sai, trước đó vẫn đi theo đám người Kiều tiên tử cũng không có việc gì hết, hiện tại vừa tách ra đã mất mạng người... Hay là chúng ta quay về tìm Kiều tiên tử đi?"

"Tố Chân Thiên luôn có danh tiếng không tệ, Kiều tiên tử có tu vi cao thâm nhưng xưa nay không lấy thế đè người, thật ra dù đi theo bọn họ gặp cơ duyên, chắc hẳn đến lúc đó tiến lên chúc mừng vài câu, đám tiên tử cũng sẽ ban thưởng cho chúng ta, tóm lại sẽ không phải một chuyến tay không."

"Đúng vậy! Tán tu chúng ta suy yếu lâu ngày, thật sự lấy được cơ duyên cũng chưa chắc giữ được, còn không bằng đi theo Tố Chân Thiên và Lưu Lam hoàng triều vừa an toàn, cũng có thể thêm chút kiến thức, còn có thể lấy chút chỗ tốt..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận