Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1725: Quy tắc kiểm tra

Đèn lông gió lay động dữ dội, đong đưa, đột nhiên lắc mình biến hoá thành từng cái đầu người sống treo cao, khuôn mặt dữ tợn oán độc, miệng mở lớn, trên đầu lưỡi có một đám ngọn lửa màu u lục yên tĩnh thiêu đốt.

Đột nhiên ánh sáng biến thành màu xanh chiếu vào trên mặt rất nhiều người sống, chiếu rọi bọn họ thành màu xanh lét như quỷ quái.

Sắc mặt một đám tiêu sư lập tức thay đổi!

Tiếng mưa rơi ù ù, gió tây rét lạnh.

Hạt mưa lớn khoảng hạt đậu đập ở trên mặt, da mặt lại hơi tê tê.

Bốn tên tiêu sư hơi phân tán ra, gào thét ra roi, đi theo sau lưng tiểu nhị đến viện sau.

Đi hồi lâu, cơn mưa to vẫn mưa như trút nước, đèn lồng gió treo trên xe ngựa tung bay trên dưới trong mưa gió, chiếu xung quanh hoảng hốt.

Tất cả tình hình đều không khác lúc đi đến cửa khách sạn, bọn họ dần cảnh giác, thoạt nhìn khách sạn này không lớn, vì sao đi lâu như vậy vẫn chưa tới hậu viện?

Bốn người âm thầm liếc nhau qua màn mưa, rối rít nắm chặt chuôi đao.

Một tên tiêu sư trong đó lập tức mở miệng hỏi: "Tiểu nhị, còn bao lâu mới có thể tới hậu viện?"

Tiểu nhị không nói câu nào, tiếp tục đi về phía trước.

Thấy cảnh này, bốn tên tiêu sư đều nhận ra tình huống không đúng, tên tiêu sư kia tiếp tục nói: "Tiểu nhị, hỏi ngươi đấy!"

"Bộp, bộp, bộp..." Tiểu nhị như không nghe thấy, vẫn không nhanh không chậm đi tới.

Xoạt!

Ngay sau đó, một tên tiêu sư trong đó đột nhiên rút đao, mấy bước xông qua màn mưa, chém xuống đầu tiểu nhị!

Keng!

Một đao kia không trở ngại chút nào mở nước mưa ra, chém vào trên cổ tiểu nhị.

Tiểu nhị không nhúc nhích tí nào, tên tiêu sư kia lại bị chấn động đến gan bàn tay tế rần, trường đao lập tức rời tay bay ra.

"Âm"

Thấy trường đao rơi xuống đất, bốn tên tiêu sư đồng thời khẽ giật mình, cuối cùng tiểu nhị đã dừng bước chân, thân thể hắn ta không động đậy, đầu lại "tạch tạch tạch" quay lại.

Khuôn mặt hắn ta tái nhợt như chết, khóe miệng đột nhiên nhếch lên, lập tức lộ ra một nụ cười vô cùng quái dị, dữ tợn.

"Hì hì hì hì ha ha..."

Tiếng cười bén nhọn chói tai quanh quẩn trong đêm mưa.

Dường như gió càng lạnh hơn, nước mưa "rầm rầm" như ngăn cách trong nhân thế.

Nhìn thấy tình cảnh khác thường như thế, cho dù bốn tên tiêu sư đều là người nhìn quen việc đời, lúc này cũng không nhịn được thay đổi sắc mặt, lúc này không có chút do dự nào, quay đầu bỏ chạy!

Khách sạn này có vấn đề, phải nhanh đi tìm Tổng tiêu đầu!

Mưa to như trút nước, hơi nước tràn ngập.

Bốn tên tiêu sư chạy như bay, trong nháy mắt đã bỏ lại tiểu nhị ở đằng sau.

Sau khi chạy ra một đoạn đường, thấy tiểu nhị không đuổi kịp, vị tiêu sư đi đầu tiên lập tức nói: "Đao thương bất nhập! Rốt cuộc vừa rồi là thứ gì? !"

"Dù là Tổng tiêu đầu, cũng không thể bị chặt một đao vào cổ, lại không có chút việc gì!"

"Hy vọng Tổng tiêu đầu có thể đối phó vật kia..."

Nói xong, tên tiêu sư này dần cảm thấy không đúng, hắn ta nhìn lại, đã thấy sau lưng không có một ai, chẳng biết ba tên đồng bạn cùng chạy trốn đã không thấy bóng dáng từ lúc nào!

Tên tiêu sư này lập tức giật mình, ngay lúc này một cái đầu vẫn không ngừng vẩy xuống máu tươi như cúc cầu lăn ra từ chỗ tối, nhanh như chớp dừng lại bên chân của hắn ta.

Tiêu sư cúi đầu xem xét, lập tức phát hiện đây là đầu của Tổng tiêu đầu!

Sắc mặt hắn ta lập tức tái nhợt, đột nhiên trong hai mắt trợn lên toát ra sự sợ hãi cực hạn.

Tiêu sư không dám phát ra bất kỳ tiếng động gì, vội vàng xoay người chạy trốn, nhưng vì sự hoảng sợ to lớn chiếm lấy thể xác và tinh thần của hắn ta, vừa cất bước đã lảo đảo một cái, lập tức té ngã trên đất.

Không rảnh quan tâm bẩn thỉu, hắn ta vội vàng lộn nhào đứng lên từ trong mưa, sau đó nhanh chân lao đi...

"Òóo...

Theo một tiếng gà gáy vang lên từ xa xa, bóng đêm đen kịt dần chuyển thành mở mờ.

Chẳng mấy chốc, sắc trời không rõ soi sáng ra một phần mộ lẻ loi trơ trọi sau bia đá đơn sơ ở trên vùng đất hoang vu.

Xung quanh phần mộ cỏ dại rậm rạp, hoang tàn vắng vẻ.

Lúc này, một chiếc xe giấy dầu bị ngựa lôi kéo đứng gần sát bên phần mộ. Xung quanh xe ngựa, mười lăm tên tiêu sư ăn mặc võ phu ngã trái ngã phải nằm trong bụi cỏ, một đám tọa kỵ tản ra xung quanh, thỉnh thoảng phát ra tiếng phì phì từ trong mũi, có vẻ lo lắng, ngay cả thỉnh thoảng trên đồng cỏ có cành lá non cũng không có tâm trạng gặm ăn.

"A!"

Đột nhiên, một tiếng kêu thê lương sợ hãi vang lên, Tổng tiêu đầu đột nhiên giật mình tỉnh lại, lập tức sờ lên cổ mình, nhanh chóng lấy lại tinh thần, mình đang nằm mơ ác mộng.

Hắn ta vội vàng dùng một chiêu lý ngư đả đĩnh nhảy lên, nhanh chóng quan sát tình hình xung quanh.

Chẳng mấy chốc phát hiện, ở giữa cỏ hoang khoác lên, quạ đen đậu trên cây cỏ hỗn tạp, lại có một tấm mộ bia đứng thẳng, trên tấm bia trống rỗng, cũng không có cái gì, phía sau là một phần mộ lề loi trơ trọi.

Bên cạnh phần mộ, các huynh đệ trong tiêu cục đều ở đó, xe ngựa chuyên chở hàng hóa cũng ở đây.

Khóe mắt Tổng tiêu đầu kéo ra, không do dự chút nào, lập tức đi ra phía trước, dùng sức đẩy đập đồng bạn: "Lão Tiền, tỉnh! Mau tỉnh lại"

"Tiểu Khâu, tỉnh! Tỉnh!"

"Lão Triệu, lão Hồ..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận