Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1874: Ta là ai? (2)

Trong vạc nước đựng đây chất lỏng như rỉ sắt, màu sắc đục không chịu nổi, cứ như một vạc nước đọng, vì thời gian quá lâu đã hiện ra màu sắc kỳ lạ.

Dường như chất lỏng cực kỳ nặng nề, đen sì không có chút gợn sóng nào, trên đó như lơ lửng một tầng sương mù mỏng manh như cánh ve ngăn trở ánh mắt, không nhìn rõ tình hình phía dưới.

Chỉ có điều, sau khi xích lại gần đã ngửi được loại chất lỏng này tản ra một mùi thơm thấm vào phế phủ, tinh thần an hồn, ngay cả đầu óc cũng tỉnh táo.

Đây là hồn tửu!

Bùi Lăng nhanh chân đi đến bên cạnh vạc nước, sau khi đứng vững lại hơi khom lưng, trực tiếp vùi vào trong một vạc hồn tửu này ngay trước mặt tất cả tu sĩ và người áo đen, bắt đầu uống từng ngụm.

"Ừng ực... Ừng ực..."

Theo động tác của hắn, rượu như rỉ sắt nổi lên từng tầng gợn sóng, mùi thơm ngát đặc biệt của hồn tửu nhanh chóng tản ra, rượu vào cổ họng như một thanh đao nhọn xuyên thẳng xuống, rét lạnh như sợi dây, một đường cắt xuống từ cần cổ.

Chỉ có điều, Bùi Lăng lại không hề cảm thấy đau khổ, mà là đầu óc tỉnh táo, tinh thần nhanh nhẹn, theo việc nuốt một ngụm lại một ngụm hồn tửu xuống, hồn phách của hắn cũng trở nên càng thêm ngưng thực, vững chắc.

Thậm chí từ nơi tối tăm, hắn cảm thấy mệnh cách của mình cũng càng thêm cô đọng, kiên cố. Ngoại trừ cái đó ra, dường như hắn còn chiếm được lợi ích to lớn gì đó...

Trong lòng Bùi Lăng cực kỳ bất ngờ, hồn tửu này thật sự thần điệu!

Hắn còn tưởng hệ thống sẽ giúp hắn tiếp tục tranh đoạt mệnh cách với vị nữ tu Thiên Sinh giáo kia, không ngờ lại trực tiếp tới uống trộm hồn tửu của người áo đen!

Chỉ có điều, vậy có thể...

Suy nghĩ chưa hết, sau lưng Bùi Lăng đột nhiên truyền đến một luồng lực lượng tràn trề.

Oanh! !!

Bùi Lăng lập tức bị đánh bay ra ngoài, thân thể đập mạnh vào trên tường, cho dù như thế, hai tay của hắn vẫn còn nắm chặt mép vạc rượu không buông.

"Leng keng! Kiểm tra ra công kích ngoại giới, lần tu luyện này kết thúc ở đây. Cảm ơn ký chủ đã sử dụng hệ thống tu chân trí năng, một lần ủy thác, không lo phi thăng! Rất mong ngài chia sẻ đánh giá việc tu luyện, nếu hài lòng xin cho khen ngợi năm sao..."

Theo tiếng nhắc nhở của hệ thống, quyền khống chế thân thể khôi phục, Bùi Lăng choáng đầu hoa mắt, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng như dời sông lấp biển, lại tổn thương không nhe.

Nhưng chẳng mấy chốc trong cơ thể hắn như có hỏa diễm bùng lên, cảm giác nóng rực đột nhiên lan tràn, tan ra toàn thân, lại là hồn tửu vừa vào bụng bắt đã có hiệu lực, cùng lúc làm thần hồn mệnh cách của hắn vững chắc, cũng đang nhanh chóng trị liệu thương thế cho hắn.

"Phanh phanh phanh phanh phanh..."

Cùng lúc đó, bên trong đại đường đột nhiên xảy ra hỗn chiến, vô số thuật pháp cắt nát bóng tối, lúc tiếng động khổng lồ liên miên không dứt, ánh sáng lấp lánh như pháo hoa thịnh điển đột nhiên dấy lên.

Bùi Lăng dùng toàn bộ tinh thần để phòng, nhưng không thấy có bất kỳ công kích gì đánh về phía mình.

Trong lòng hắn ngạc nhiên, quay đầu nhìn về phía đại đường, đã thấy bóng tối như màn sân khấu khép lại, nhanh chóng thôn phệ một điểm sáng cuối cùng.

Tất cả tu sĩ chín môn phái lớn đều biến mất không thấy gì nữa, tất cả thuật pháp cũng tan theo mây khói.

Tô Tích Nhu, Mạnh Hồng Huyến và Hoàn Uẩn Chân đang bị vây công cũng chui vào bóng tối theo.

Trong đại đường vốn đang đông đúc lập tức hóa thành một khoảng bóng tối mênh mông, chỉ có một Bùi Lăng khác còn ngồi ngay ngắn cạnh bàn, trên tay cầm một cái chén sành thô, duy trì động tác vừa uống xong hồn tửu.

Bùi Lăng đứng lên, cảm giác nóng rực còn đang tiếp tục, trên cơ bản thương thế quanh người hắn đã khôi phục.

Một Bùi Lăng khác đột nhiên đặt chén rượu xuống, sau đó cũng đứng lên, cứng ngắc xoay người lại.

Trên mặt hắn không có chút biểu cảm nào, xoay mặt từng chút một, trong mắt có ánh sáng lưu chuyển, trừng trừng nhìn về phía Bùi Lăng.

Bùi Lăng mặt không đổi sắc nhìn bóng dáng giống mình như đúc này, đã chuẩn bị sẵn ra tay bất cứ lúc nào.

Lúc này, Bùi Lăng kia đột nhiên phát ra giọng nói âm u lạnh lão, hùng vĩ hỏi: "Ngươi là ai?"

Trong giọng nói của hắn tràn ngập lực lượng quỷ quyệt, tĩnh mịch, ảm đạm, tuyệt vọng.

Dường như là rắn rết trong đêm tối, xảo trá dinh dính.

Bùi Lăng hơi hoảng hốt, tư duy lập tức không bị khống chế bắt đầu cân nhắc vấn đề này...

Hắn là Bùi...

Chờ chút!

Hắn là ai?

Một đoạn ký ức như đã từng quen biết, lập tức xuất hiện trong đầu Bùi Lăng.

Đỉnh núi!

Một tòa cô phong trụi lủi, không có một ngọn cỏ lại cắm vô số phi kiếm đứng sừng sững ở giữa biển mây mênh mang, nó không cao lớn lắm nhưng vô số kiếm ý xen lẫn bốc lên, xông thẳng lên trời.

Hắn mặc áo bào kiểu dáng đơn giản, chân đi giày đen, chật vật cất bước trong cô phong.

Tính chất áo bào vốn chịu ma sát rất tốt, lúc này lại trải rộng vết kiếm, thủng trăm ngàn lỗ gần như rách rưới, kéo theo huyết nhục dưới áo cũng bị cắt chém ra từng vết thương máu me đầm đìa, trúc quan buộc tóc đã sớm rơi xuống, tóc dài rối tung, dáng vẻ chật vật, từ trên xuống dưới cả người truyền đến cảm giác đau đớn.

Mỗi khi đi một bước, đều có vết máu vẩy xuống.

Nhìn xuống phía dưới cô phong, máu tươi uốn lượn, không biết bao nhiêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận