Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1873: Ta là ai?

Sâu trong bóng tối rất tối tăm, thị lực lấy tu sĩ chỉ có thể thấy một hình bóng lay động như là một con mắt đen nhánh to lớn.

Sâu trong con ngươi hắn hiện ra u quang nhàn nhạt.

Tối nghĩa, âm u lạnh lẽo, yên lặng.

Chỉ riêng việc nơi đó không quá sáng ngời, cũng chưa từng tiêu tán ra khí tức đặc biệt gì, lại cho người ta một loại áp lực vô tận, đè nén cảm giác lực lượng sinh cơ bừng bừng hùng hậu.

Vô số sợi tơ như rễ phụ của cây dong, lít nha lít nhít kéo dài ra từ bên trong, giăng khắp nơi chầm chậm nở rộ, kết nối từng tu sĩ Hợp Đạo với nhau.

Dường như đây là hạt giống!

Nhìn thấy tình cảnh này, trong đầu Bùi Lăng lập tức dâng lên một vòng hiểu rõ: Đây là [tạo hóa chi chủng] !

Một trong ba hạt giống Quỷ Tang!

Lúc trước tất cả tu sĩ Hợp Đạo ở nơi này muốn tranh đoạt cơ duyên độ kiếp!

Lúc suy nghĩ xoay chuyển, Bùi Lăng lập tức chú ý tới trên đỉnh đầu mình cũng có một sợi tơ đen nhánh tối nghĩa, nhu hòa phiêu đãng trong nước, vẫn hướng xuống kết nối với [tạo hóa chi chủng .

1Nhưng khác với tu sĩ khác, sợi tơ ở đỉnh đầu hắn màu đen, lúc nhìn kỹ sẽ xuất hiện ý đứt quãng, dường như sợi tơ hơi do dự, không biết có nên tiếp tục kết nối hắn hay không.

Lúc này, con mắt chỗ sâu trong bến nước phía dưới hơi chớp một hồi.

Bùi Lăng hoảng hốt, lúc nhìn lại đã thấy mình lại xuất hiện ở trong đại đường, chỉ có điều trước mặt khác với bốn lần trước, lần này chỗ hắn xuất hiện cũng không phải cái bàn đã ngồi trước đó, mà là trong ngóc ngách đã bị bóng tối nuốt hết.

Mấy Hợp Đạo ngồi cùng bàn, khí tức bành trướng quanh người, dường như là tu sĩ Lưu Lam hoàng triều, Tố Chân Thiên, Yến Tê thành và Cửu Nghi sơn. Bàn bên cạnh muôn hình muôn vẻ, có Vô Thủy sơn trang, Luân Hồi Tháp, Thiên Sinh giáo, Trọng Minh tông... Những người này không hề để ý đến hắn, ánh mắt tất cả tu sĩ, bao gồm hắn vừa xuất hiện đều nhìn một nơi duy nhất chưa bị bóng tối nuốt hết trong đại đường.

Trong lờ mờ còn sót lại chút ánh sáng, bốn người ngồi bên cạnh chiếc bàn kia theo thứ tự là Tô Tích Nhu, Mạnh Hồng Huyến, Hoàn Uẩn Chân... Còn có một vị, áo đen giày đen, vác trường đao, đúng là hắn!

Bùi Lăng lập tức khẽ giật mình, sau đó nhanh chóng kịp phản ứng, nơi này... Cũng là huyễn cảnh!

Lần đầu tiên, hắn một thân một mình chạy ra từ bên trong đại đường, tìm kiếm phòng trống ở lại, sau đó nghe được tiếng gõ cửa, bị kiếm tu áo lam tập kích...

Kia là huyễn cảnh mà hắn gặp phải!

Lần thứ hai, trong lúc nguy cấp hắn được Tô Tích Nhu kéo về đại đường, sau đó được đối phương trợ giúp trốn vào hành lang phía sau dịch trạm... Kia là huyễn cảnh của Tô Tích Nhu!

Tô Tích Nhu cũng không phải phá giải huyễn cảnh cho hắn, mà là lôi hắn ra từ trong huyễn cảnh của mình, dẫn tới bên trong huyễn cảnh của đối phương!

Đương nhiên, trong mắt Tô Tích Nhu đó là hiện thực.

Sau đó là lần thứ ba, hắn bị Mạnh Hồng Huyến kéo về đại đường, lại một lần nữa bắt đầu mạo hiểm chạy trốn giữ mạng...

Kia là huyễn cảnh của Mạnh Hồng Huyến!

Lần thứ tư, hắn lại bị Hoàn Uẩn Chân kéo vào huyễn cảnh của Hoàn Uẩn Chân...

Chỉ có điều, lần thứ tư hắn dùng hệ thống uỷ thác nhưng không tiếp tục tiến vào căn phòng trống không, mà vụng trộm đi qua cướp đoạt mệnh cách của vị kiếm tu trong huyễn cảnh thứ nhất.

Lúc này, hắn hoàn toàn thay thế kiếm tu áo lam, ngay cả phi kiếm của đối phương cũng nhận hắn làm chủ, bị hệ thống điều khiển lại lấy thân phận kiếm tu áo lam quay về đại đường.

Huyễn cảnh một cái tiếp một cái...

Điều này hoàn toàn khác với tám gian dịch trạm trước đó!

Là vì [tạo hóa chi chủng] ?

Lúc suy nghĩ xoay chuyển, Bùi Lăng lập tức thấy bóng tối trong đại đường tiến thêm một bước ăn mòn, như màn sân khấu nặng nề lại kéo lên một đoạn.

Không giống với trải nghiệm của Bùi Lăng trước đó, bóng tối đột nhiên nhảy lên, lập tức bao phủ Tô Tích Nhu, Mạnh Hồng Huyến, Hoàn Uẩn Chân cùng một Bùi Lăng khác, thân hình khuôn mặt bốn người hoàn toàn ẩn vào trong bóng tối, chỉ có cánh tay để lên bàn còn có thể nhìn rõ ràng dưới tia sáng ảm đạm.

Lúc này, người áo đen sau quầy rót xong hồn tửu, bưng chén sành thô đi từng bước về phía bốn người.

Trong đại đường, tất cả ánh mắt tu sĩ chín môn phái lớn đều không chớp lấy một cái nhìn qua bốn người, ánh mắt sáng ngời tràn ngập sự tham lam, khát vọng, bức thiết không gì sánh kịp...

"Bộp, bộp, bộp..."

Lúc này toàn bộ dịch trạm vắng lặng im ắng, chỉ có tiếng bước chân người áo đen rõ ràng bước qua gạch xanh...

Một loại áp lực khó mà miêu tả như dây cung kéo căng tới cực điểm.

Ngay lúc này, Bùi Lăng bị hệ thống điều khiển đột nhiên đứng lên, nghênh ngang đi đến bên trong quầy hàng.

Quây hàng của toà dịch trạm này gần như giống hệt với tám tòa trước đó, ngăn tủ cao ngang ngực, bên cạnh có một cái cửa nhỏ thuận tiện cho việc ra vào, một ngăn tủ dựa vào tường, bên trên đặt đầy đủ loại chai lọ.

Trong ngăn tủ là đủ loại ngăn kéo, cửa tủ... Õ gần trong góc còn trưng bày một vạc nước cao đến eo.

Trên cái móc huyền thiết bên cạnh vạc nước treo một cái thìa chế tạo từ trúc, trên ngăn tủ cách đó không xa còn đặt một chồng chén sành thô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận