Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1668: Vô Diện đại tiên (1)

Rời khỏi cửa lớn là đình viện rộng lớn, cổ tùng trên đỉnh đầu cao vút như nắp ô, cành lá um tùm che đậy hơn phân nửa sân nhỏ, khiến tia nắng ban mai vốn ôn nhu ấm áp lại lạnh lẽo hơn mấy phần.

Cơn gió sớm ướt lạnh thổi qua, thổi rơi một đám lá tùng tỉnh mịn.

Trong tiếng rì rào, mùi thơm ngát đặc biệt của gỗ thông tản ra.

Một hộ vệ dáng người thấp bé nhưng lưng eo thẳng đứng cách đó không xa, thấy "Úc" đi ra lập tức tiến lên hành lễ, trầm giọng nói:

"Thiếu gia, lão gia để ngài đến đại sảnh một chuyến."

"Úc" nhẹ gật đầu, sau đó phân phó: "Đi trước dẫn đường"

Hộ vệ khom người nói: "Vâng!"

Nói xong, hắn ta xoay người, đi phía trước dẫn đường.

"Úc" cất bước đuổi theo.

Cột đỏ thắm thành hàng, ngói xanh so le.

Một đám hồng tiêu vươn vào dưới hiên từ lan can mỹ nhân, gió khẽ lướt qua, thướt tha tinh tế.

Bùi Lăng chậm rãi đi theo sau lưng hộ vệ.

Hai người vừa đi ra một cửa tròn, hắn đột nhiên mở miệng: "Lão gia tìm ta, có nói có việc gì không?"

Hộ vệ trả lời: "Hồi thiếu gia, lão gia không nói, thuộc hạ cũng không rõ ràng."

Nghe vậy, Bùi Lăng khẽ gật đầu, hộ vệ không biết có thể là không muốn nói, cũng có thể là có việc gì đó khá quan trọng, lão gia không lộ ra đôi câu vài lời, đối phương không biết.

Suy nghĩ xoay chuyển, hắn tiếp tục hỏi: "Trừ ta ra, còn có những người khác phải đi qua không?"

Lần này hộ vệ nói: "Còn có Mông thiếu gia và Hương Nga tiểu thư"

Hương Nga tiểu thư?

Không phải tối hôm qua đối phương đã mất tích sao?

Về phần "Mông thiếu gia" kia, Bùi Lăng không có bất kỳ manh mối gì, hoàn toàn không thể phán đoán thân phận của đối phương.

Thế nhưng, lần này tiến vào tạo hóa chi địa do "Chú" để lại, ngoại trừ hắn còn có ba người Hồng Phấn tân nương: "Úc", Tham nô, nếu vị "Hương Nga tiểu thư" kia là Hồng Phấn tân nương, vậy còn dư lại "Mông thiếu gia", rốt cuộc là "Úc" hay Tham nô?

Hay là trong nhà này, hai vị thiếu gia tiểu thư còn lại cũng không phải là "Úc", Tham nô và Hồng Phấn tân nương?

Nghĩ vậy, Bùi Lăng tiếp tục hỏi: "Gần đây trong nhà có xảy ra chuyện gì đặc biệt không?"

Hộ vệ lắc đầu nói: "Hồi thiếu gia, không có. Trong nhà vẫn bình thường."

Lúc hai người nói chuyện lại đi xuyên qua mấy sân nhỏ.

Ven đường cỏ cây sum suê, căn phòng chỉnh tề, trang trí màu phức tạp, mạ vàng khảm bảo, lộ ra vẻ cực kỳ xa hoa tinh tế.

Chỉ có điều, trên đường đi không gặp phải bất kỳ kẻ nào.

Cả tòa tòa nhà vắng lặng im ắng, tiếng bước chân quanh quẩn trong không gian vắng vẻ.

Sau một lát, trước mắt xuất hiện một tòa kiến trúc rộng rãi hoa mỹ, nhìn quy cách lại là chính sảnh.

"Thiếu gia, lão gia ở bên trong" Hộ vệ nói nhưng không có ý đi vào, mà đi đến dưới hiên đứng hầu.

Bùi Lăng nhìn cửa lớn hờ khép, một mình đi lên phía trước, đẩy cửa bước vào trong.

Chỉ thấy đối diện là một tấm bình phong đá cẩm thạch tâm mảnh điêu khắc hoa cỏ bốn mùa khảm Vân Mẫu trân châu hoa cỏ quấn quanh, bình phong phức tạp hoa lệ, cao rộng đều hơn trượng, chặn lại phần lớn sắc trời.

Sau khi đi vòng qua bình phong, tia sáng nhanh chóng ảm đạm, chỉ cảm thấy trong tầm mắt một mảnh lờ mờ, cảm giác ngột ngạt đập vào mặt.

Thảm chiên đỏ hồng hoa văn sen quấn nhánh dày đến hơn tấc, lúc bước bên trên như giẫm lên đám mây mềm mại.

Bên trên là một trung đường bằng ngà voi điêu khắc sơn thủy, trên bàn thờ trưng bày trái cây hoa tươi.

Trên một chiếc ghế bành gỗ tử đàn khảm vò sò có một nam tử trung niên khoảng bốn mươi năm mươi tuổi ngồi nghiêm chỉnh, râu hắn ta dài tới ngực, khuôn mặt ngay ngắn nhìn lại không giận tự uy.

Toàn bộ chính sảnh, ngoại trừ cái đó ra thì không có người nào nữa.

Nghĩ cũng biết, người này chắc chắn là "lão gia" mà hộ vệ nói tới.

Thế là, Bùi Lăng lập tức tiến lên hành lễ với hắn ta nói: "Hài nhi gặp qua phụ thân"

Lão gia khẽ gật đầu, vuốt một đôi thiết đảm trong tay, nói: "Ngồi trước đi."

Bùi Lăng nghe lời ngồi xuống phía dưới, sau khi ngồi xuống thấy lão gia cũng không nói nhiều, liền biết chắc chắn phải chờ "Mông thiếu gia" còn có "Hương Nga tiểu thư" đến.

Hắn giữ nguyên dáng vẻ cung kính, trong lòng thầm nghĩ, không có gì bất ngờ xảy ra, tất cả việc xảy ra tối hôm qua là phần kiểm tra cơ bản nhất của "Chú".

Nếu ngay cả một đêm này cũng không sống nổi, không có tư cách kế thừa tạo hóa tiếp theo của đối phương!

Hiện tại tới gặp vị lão gia này, chỉ sợ mới thật sự là trò hay mở màn.

Đang nghĩ ngợi, lão gia đột nhiên mở miệng hỏi: "Tranh nhị, tối hôm qua ngủ có ngon giấc không?"

Bùi Lăng cẩn thận nói: "Hài nhi để phụ thân quan tâm, hài nhi ngủ không tệ"

Lão gia nghe vậy, vẻ mặt không thay đổi gì, chỉ khẽ gật đầu chợt ngậm miệng không nói gì nữa.

Theo sự im lặng của hai người, chính sảnh dần yên tĩnh có thể nghe tiếng kim rơi.

Vốn vì tia sáng lờ mờ mang tới cảm giác ngột ngạt, nay càng thêm nặng nề.

Chẳng mấy chốc, gian ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân, ngay sau đó một bóng dáng tinh tế mềm mại đi vòng qua bình phong, đi vào chính sảnh.

Sau khi Hồng Phấn tân nương đi vào bên trong, ánh mắt lập tức nhìn sang Bùi Lăng và lão gia, không chút thay đổi sắc mặt quan sát hai người này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận