Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1085: Đại điển đạo lữ (1)

Lão tổ Luân Hồi tháp khẽ gật đầu: "Tạo hóa có tròn và khuyết, đời trước Lệ thị cũng không có ai nổi bật, thế hệ này Thánh Tử Thánh Nữ đều từ Lệ thị, có thể thấy số trời tự có Luân Hồi."

"Tuổi còn nhỏ đã khám phá hư ảo, hiểu rõ nguồn gốc, rất tốt, rất tốt!" Hiên Chu Tiên Vương phóng khoáng nói, "Nếu sau này có rảnh phải thường đến Vô Thủy sơn trang ở lại."

"Chúng ta đều là tiên nhân thượng giới lạc xuống trần gian, cho dù bây giờ tu vi thân phận địa vị khác biệt, cuối cùng là người một nhà."

Thấy thế, hiếm khi nào năm tông chính đạo mở miệng khen ngợi đệ tử ma đạo lại nói: "Bùi Lăng này thật sự bất phàm."

Lão tổ Yến Tê thành ngắn gọn nói: "Hậu sinh khả úy."

Lưu Lam hoàng triều Vụ vương hơi thổn thức: "Tâm tính kẻ này... Tất cả người cùng thế hệ triều ta cam chịu nhận thua."

Lão tổ Tố Chân Thiên nhìn Tô Ly Kinh, từ tốn nói: "Bội phục!"

Hàn Ảm Kiếm tông Đỗ Phất Tinh bình tĩnh nói: "Lợi hại."

Hiện tại tâm tình tu sĩ cấp cao chính đạo vẫn chưa hoàn toàn bình phục, mặc dù cho tới nay bọn họ minh tranh ám đấu vô số lần với Ma tông Trọng Minh tông này.

Nhưng cũng chưa từng nghĩ đến, thực chất trong Trọng Minh tông này lại làm việc ma tính sâu nặng như thế!

Đúng vậy, Tô Ly Kinh đã rộng lượng đến tình trạng không bình thường, đã không biết nói gì với đối phương.

Ngược lại Bùi Lăng này trẻ tuổi như vậy, đã ma tính tận xương, làm việc liều lĩnh phóng đãng như thế, không kiêng nể gì cả, nếu không thể nhanh chóng diệt trừ hắn, e rằng ngày sau sẽ trở thành họa lớn trong lòng chính đạo!

Nghĩ đến đây, đám tu sĩ cấp cao chính đạo đều không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm Bùi Lăng.

Điều này khiến Tô Ly Kinh ngẩn ngơ cau mày, phản ứng của tám phái... Đều cực kỳ không thích hợp!

Lần một lần hai cũng chẳng có gì nhưng cứ thế này, rất hiển nhiên đã xảy ra chuyện lớn gì mà mình không biết!

Mặc dù vừa rồi hắn ta đã truyền âm hỏi gia chủ Tô thị Tô Thiên Nhai và lão tổ Lệ thị, hai người này đều không phát hiện gì nhưng điều này cũng không có nghĩa nhất định không có việc gì.

Suy nghĩ hơi thay đổi, lúc này Tô Ly Kinh quyết định nhanh chóng làm xong xuôi đại điển đạo lữ của Thánh Tử Thánh Nữ, sau đó tự mình ra tay điều tra xem rốt cuộc trong khoảng thời gian mình bế quan đã xảy ra chuyện gì!

Thế là, hắn ta lập tức truyền âm hỏi tộc nhân Lệ thị ngoài điện: "Thánh Nữ đâu? Thánh Tử đã tới, vì sao Thánh Nữ còn chưa tới?"

Tộc nhân Lệ thị sững sờ, vội truyền âm trả lời: "Hồi Tông Chủ, Thánh Nữ còn đang trang điểm..."

"Tu sĩ chúng ta cần gì chấp nhất với vẻ bề ngoài?" Tô Ly Kinh thản nhiên truyền âm, "Huống chi Thánh Nữ Thánh Tử đều có dung mạo xuất chúng, là một đôi bích nhân, không cần tân trang quá mức, ngược lại mất nguồn gốc vận vị... Mời Thánh Nữ nhanh chóng đến đây, tránh để các tân khách chờ lâu."

Trong sự thúc giục của hắn ta, sau một lát Lệ Liệp Nguyệt trang điểm xinh đẹp quần áo đẹp đẽ, đám người vây quanh tiến vào Mục Nghi điện.

Hiếm khi Lệ Liệp Nguyệt trang điểm, cho tới bây giờ Bùi Lăng chỉ thấy nàng mặc váy lụa màu đen, tóc dài tới eo, hôm nay là lần đầu tiên thấy nàng trang điểm long trọng như thế.

Chỉ thấy vị Thánh Nữ Trọng Minh tông này búi mái tóc dài thành Lăng Vân Kế, đội mũ miện Thánh Nữ, cắm bộ diêu thúy ngọc vàng ròng bán nguyệt hoa văn đám mây, châu xuyên từng đống, hai tóc mai buông xuống.

Trên khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn điểm thêm son phấn, hai gò má ửng hồng như bắt đầu động tình, thiếu nữ hoài xuân, vì vậy khí chất thanh cao lạnh lùng lại thêm mấy phần vui mừng bởi đại điển đạo lữ.

Bộ váy lụa màu đen thường ngày cũng đổi thành một bộ hoa phục huyết sắc.

Bộ váy áo phức tạp xa xỉ này dệt kim chuỗi hạt, có thể nói giá trị liên thành, càng lộ rõ vẻ xinh đẹp ưu nhã, chói lọi như xuân hoa của Lệ Liệp Nguyệt.

Thấy Thánh Tử Thánh Nữ đều đã có mặt, trong lòng Tô Ly Kinh có việc nên không trì hoãn nữa, lập tức phân phó đại điển bắt đầu.

Quá trình đại điển đạo lữ cũng không phức tạp, tương tự với bái đường phàm tục.

Chỉ có điều, người tu hành chưa chắc đã kính sợ thiên địa, nhất là ma đạo.

Vì vậy, bái thứ nhất không phải bái thiên địa, mà là đại đạo.

Bái thứ hai cũng không phải cao đường, lại là ân tình tông môn nhập đạo.

Bái thứ ba lại không khác phàm nhân chút nào, chính là đạo lữ đối bái, ngụ ý từ nay về sau đồng hành trên đại đạo, giúp đỡ lẫn nhau, cùng chung hoạn nạn.

Trải qua lần này, dù là Lệ Liệp Nguyệt hay Bùi Lăng, đều đã được chỉ điểm trên con đường tiếp theo.

Lúc này, hai người chầm chậm đi qua thảm đỏ được sắp đặt riêng cho bọn họ, đến thềm son xuống khoảng đất trống, theo trưởng lão xướng lễ nhắc nhở, trước tiên xoay ra hướng cửa điện, chỉ lên trời mà bái: "Nhất bái đại đạo, cảm tạ đại đạo coi trọng, để chúng ta thoát khỏi chúng sinh, đi vào đạo đồ."

Thánh Tử Thánh Nữ đều mặc quần áo đẹp đẽ, vẻ mặt trịnh trọng, khép tay áo lễ bái.

Hiếm khi nào trong lòng Lệ Liệp Nguyệt lại hơi nhảy nhót, đã rất lâu rồi nàng không có loại cảm giác này.

Khóe mắt liếc qua Bùi Lăng bên cạnh, không nhịn được hơi cong khóe môi.

Bùi sư đệ... Chưa từng để nàng thất vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận