Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 2607: Chiến Tâm Mộc

Đầu Linh ngư đã đâm vào ao nước, dấy gợn sóng đang nổi lên trên mặt ao to như vậy.

Nhưng thật lâu không thể trở về trong nước, chỉ có thể chui vào nước từng chút một, gợn sóng từng tầng như vô cùng vô tận.

Nhìn tình cảnh vô cùng quỷ dị này, trong lòng Bùi Lăng không khỏi cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên.

Đây không giống pháp tắc, cũng không có vết tích tiên thuật...

Hắn không biết Tầm Mộc đang thi triển thủ đoạn gì, thậm chí thủ đoạn này có phải do Tầm Mộc thi triển hay không, cũng không thể xác định!

Nhận ra tình huống không đúng, Bùi Lăng lập tức muốn trực tiếp đổi "Nhân"!

Nhưng trong chớp mắt tâm thần chìm sâu vào thức hải, hắn lập tức phát hiện trong nơi tối tăm như có một đầu trật tự không thể kháng cự ngăn cản, khiến hắn căn bản không thể làm được!

Bùi Lăng lập tức kịp phản ứng, lúc trước hắn đối mặt với [tạo hóa chi chủng], ý chí Chân Tiên từng dạy hắn thủ đoạn đổi "Nhân" để đối phó [tạo hóa chi chủng].

Hiện tại, mặc dù Tầm Mộc không phải ý chí Chân Tiên nhưng cũng là một vị cổ tiên sống sót vô số năm tháng, chắc chắn cũng có thủ đoạn tương tự!

Ngay lúc này, phía trên Tâm Mộc đột nhiên duỗi ra một cành cây um tùm, tráng kiện như ngọn núi, mang theo phong lôi cuồn cuộn hung hăng nện xuống Bùi Lăng!

Lúc này, tất cả quanh mình vẫn đang vô cùng chậm chạp, nhưng lúc Tâm Mộc ra tay hết thảy như thường, dường như căn bản không chịu ảnh hưởng bởi thời gian chậm chạp!

Cành cây sắc bén như roi, ngang nhiên đập xuống, cuốn lên gió mây vạn dặm, khí thế cuồn cuộn.

Bùi Lăng lập tức không rảnh suy nghĩ nhiều, tuyết nhận chiếu khắp hư không, Cửu Phách Đao ngang nhiên chém ra.

Xoạt!

Động tác của Bùi Lăng cũng vô cùng nhanh chóng, vừa rồi pháp tắc "Người gỗ" không thể khiến tất cả xung quanh đứng im, lại khiến hắn thành công tránh khỏi trật tự vạn vật chậm rãi!

Chỉ có điều, trong chớp mắt đao khí chém ra, huyết sắc cuồn cuộn lập tức trở nên vô cùng chậm chạp, dường như phải trải qua không biết bao nhiêu năm tháng, mới có thể đến gần Tầm Mộc...

Keng! !

Ngay sau đó, cành cây như ngọn núi đã nện đến gần Bùi Lăng, trong một tiếng kim thiết đập vào nhau làm người ta ù tai, Cửu Phách Đao cùng cành cây đập mạnh vào nhau, đốm lửa nhỏ và chất lỏng đồng thời bắn tung toé như mưa.

"Tiên thuật làm trái thiên cương?" Bùi Lăng lạnh lùng hỏi, cả người hắn lập tức biến hóa, tất cả âm hàn, tà ác, sa đọa... Tan thành mây khói, hắn đạp không mà đứng, một loại khí tức huyền diệu khó tả, hoàn mỹ không một tì vết lặng yên hiện ra.

Tiếng nói của Tâm Mộc ầm vang như sấm đình: "Đây đã là thiên cương!"

Tiếng nói vừa dứt, từng thể xác hồng hoang khí tức hoàn mỹ lại hiện ra bên trong Ngu Uyên.

Khí tức cổ xưa che ngợp bầu trời, tất cả thể xác như thủy triều phun trào bao quanh Bùi Lăng từng tầng.

Rống! !

Trong tiếng gào thét rung trời động đất, thể xác hồng hoang khó mà tính toán lập tức đánh tới Bùi Lăng.

Một khắc trước khí tức còn hoàn mỹ không một tì vết, một khắc sau lập tức trở nên điên cuồng, hỗn loạn, sa đọa, bạo ngược...

Từng cái miệng to như chậu máu không ngừng mổ lớn, mở lớn, lại mở lớn, thể xác vặn vẹo, kéo duỗi, kéo dài, trở nên vô cùng quái đản như dung hợp thành một mảnh kỳ quái cùng hư không xung quanh, duy chỉ có răng nhọn sâm nhiên, lực lượng thôn phệ tăng nhiều.

Lợi trảo sắc bén cũng nhiễu sóng, vô số xúc tu âm vang tuôn ra từ trong khe hở ngón tay, phiêu đãng hư không, vung vẩy lộn xộn tán như tua cờ.

Thể xác hồng hoang vốn lông vũ sáng rõ, màu da bóng loáng, chỉ một thoáng chuyển hóa thành đủ loại hình thù kỳ quái, khí tức hỗn độn che ngợp bầu trời.

Cùng lúc đó, Ngu Uyên nhúc nhích, mặt đất chấn động, trong chớp mắt bắn mạnh ra lít nha lít nhít màu xám đen rễ cây như súng như điện, đâm thẳng về phía Bùi Lăng.

Trên bầu trời, lá xanh đông đúc, vô số cành màu nâu hóa thành lưỡi dao rét lạnh như mưa to rơi xuống, điên cuồng lao về phía Bùi Lăng.

Trên trời dưới đất, ánh sáng lạnh lấp lóe, bốn phương tám hướng, hỗn độn phun trào, toàn bộ Ngu Uyên chìm vào một mảnh ảm đạm, khói mù che khuất bầu trời, như muốn lập tức bao phủ toàn bộ phương thiên địa này.

Trong ảm đạm, Bùi Lăng đạp không mà đứng như mắt bão lúc gió lốc lên, ngàn vạn công kích bao quanh như một chiếc thuyền con giữa sóng to gió lớn, dao động ầm ầm, hắn nhỏ bé như một hạt bụi, trông như đã mất tất cả sức lực giãy giụa.

Sắc mặt Bùi Lăng bình thản, không có biến hóa chút nào.

Sau khi tiến vào "Vô Cấu thái", hắn có thể cảm giác được rõ ràng suy nghĩ của mình trở nên cực kỳ tỉnh táo, lý trí, tâm niệm hơi đổi, ý niệm lộn xộn tuôn ra như nước thủy triều, vô cùng nhanh nhẹn, cứ như tình cảnh chấn động tâm hồn đến mức nào cũng không thể kích thích ra chút gợn sóng trong lòng hắn.

Xoạt!

Lưỡi dao phá nát hư không, Bùi Lăng như mũi tên đột nhiên di chuyển, hắn lao về phía một đầu thể xác hồng hoang đã nhiễu sóng thành lợi trảo rét lạnh, sau đó chém xuống một đao!

Thân đao Cửu Phách Đao hoa mỹ như đêm tối ngày hè, trong lúc bối rối như kéo ra một đạo Ngân Hà trùng điệp, vạch ra một đạo đường vòng cung hoàn mỹ giữa không trung.

Cùng lúc đó, thể xác hồng hoang lợi trảo cũng vung về phía Bùi Lăng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận