Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1121: Thiếu Phù Đồ (1)

Nhưng lúc này đám người Chung Quỳ Kính Y không có lòng dạ nào thưởng thức, đang muốn khống chế pháp chu nhanh chóng thông qua, đột nhiên toàn bộ pháp chu chao đảo một cái!

Chợt vòng trận pháp bảo hộ quanh pháp chu hiện ra rất nhiều Huyết thủ ấn...

Sắc mặt Chung Quỳ Kính Y hơi trầm xuống, phân phó: "Ma môn đột kích! Các ngươi bảo vệ tốt pháp chu, bản công chúa đi chém bọn chúng!"

Trong một tòa sơn cốc ẩn nấp, trận pháp chầm chậm vận chuyển, nhìn từ bên ngoài là núi non xinh đẹp, chim muông khoan thai, tẩu thú rong chơi, dáng vẻ bình thản.

Trong trận pháp lại tràn ngập mây đen mù sương, chưa đi được mấy bước đã không thấy rõ tình hình xung quanh.

Vị trí trung tâm sơn cốc, mấy trăm ngọn đèn lồng da người lơ lửng giữa không trung, tản ra ánh lửa âm u lạnh lẽo xua tan mây mù, soi sáng ra một khu vực lớn.

Mấy tu sĩ Luân Hồi tháp ngồi xếp bằng xung quanh, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chăm chú sự thay đổi của một ao máu nằm ở giữa.

Những tu sĩ này đều mặc áo bào xám, khí tức phun trào quanh người, pháp lực hùng hậu, mặt mũi của bọn họ đều giấu ở dưới mũ trùm nên nhìn không rõ, chỉ có Lưu Ly Tháp treo bên hông tỏa ra ánh sáng lung linh, để lộ rõ thân phận trưởng lão của bọn họ.

Người cầm đầu dáng người cao lớn, duỗi năm ngón tay tái nhợt như chết, không có bất kỳ huyết sắc gì ra khỏi ống tay áo, trong mũ trùm là đôi mắt sắc bén âm u lạnh lẽo.

Lưu Ly Tháp bên hông hắn ta lại khảm một vòng huyết sắc.

Lúc này, hắn ta nhìn chằm chằm ao máu, trong tay không ngừng kết động pháp quyết, dẫn dắt một luồng lực lượng kỳ dị.

Không lâu sau, trong ao máu vang lên cuồn cuộn, toát ra từng bọng máu lớn khoảng quả đấm.

Giữa bọng máu là vô số máu thịt be bét chìm chìm nổi nổi.

Những vật kia có phần giống loài chuột, nhưng quanh người không có lông hiện lên màu hồng nhạt, trên nhục thân bóng loáng có thứ gì đó không ngừng nhúc nhích.

Trông vô cùng quỷ dị, khiến người ta rùng mình.

Ngay lúc những sự vật giống chuột này không ngừng biến hóa, một tu sĩ áo bào xám hơi động đậy một chút, chợt trầm giọng nói: "Đông Tháp phái đi một đội ngũ, toàn quân bị diệt."

"Người ra tay là Tứ công chúa Lưu Lam hoàng triều, Chung Quỳ Kính Y"

Nghe vậy, một tu sĩ áo bào xám cách đó không xa bình tĩnh nói:

"Tạo hóa tròn và khuyết, thiên đạo Luân Hồi. Đệ tử tông ta muốn thiên địa an bình, vẫn thân ở đây là chức trách của bọn họ, là mệnh số của bọn họ, càng là công đức của bọn họ"

"Lưu Lam hoàng triều không biết số trời, nên bị diệt."

"Tứ công chúa Chung Quỳ Kính Y này không phục Luân Hồi, chém giết người thủ hộ cũng đáng chết"

"Ta tự mình đi một chuyến, lấy nhục thân thần hồn nàng vào ao máu, cũng không uổng phí thiên địa sinh dưỡng nàng"

"Không" Tu sĩ cầm đầu đột nhiên mở miệng, từ tốn nói: "Tứ công chúa Lưu Lam hoàng triều là thiên kiêu Lưu Lam hoàng triều.

Dựa theo hứa hẹn lúc trước với Thiên Sinh giáo, thiên kiêu ngụy đạo đều thuộc về Thiên Sinh giáo."

"Nói vị trí của Chung Quỳ Kính Y cho Thiên Sinh giáo biết, để bọn họ tự đi lấy."

"Có thể." Rất nhiều tu sĩ áo bào xám trầm mặc một lát, có người chậm rãi nói: "Tông ta là người thủ hộ giới này, mặc dù chúng sinh đều tham lam ích kỷ nhưng chúng ta không thể làm việc giống bọn họ, đúng là cần hết lòng tuân thủ hứa hẹn"

"Cứ nghe theo lời Thiếu Phù Đồ"

"Nếu Thiên Sinh giáo không thể giải quyết, chúng ta lại ra tay."

Tu sĩ áo bào xám nói chuyện trước tiên nhẹ gật đầu, lập tức lấy ra Truyền Âm Phù, thông báo cho Thiên Sinh giáo.

Đất đai sụp đổ, thú sợ chim bay.

Vừa nãy còn là núi non xinh đẹp, trong khoảnh khắc hoàn toàn thay đổi.

Chung Quỳ Kính Y bình tĩnh nhàn nhã, lông tóc không tổn hao gì, ngay cả tua rua châu ngọc trên hai bên búi tóc cũng gọn gàng, một mình đạp không mà đứng, chậm rãi thu hồi trường thương trong tay.

Ố trước mặt nàng, mấy ma tu đứt thành hai đoạn, bất lực rơi xuống.

"Phanh phanh phanh..."

Hài cốt rơi xuống đất, thi thể rất nhiều ma tu chồng chất cùng một chỗ, huyết thủy chảy xuôi róc rách, thẩm thấu vào mặt đất.

Chung Quỳ Kính Y hừ lạnh một tiếng, cách không chỉ một cái, một đốm linh hỏa dấy lên, trong khoảnh khắc thiêu đốt những ma tu này cùng với huyết dịch mà bọn chúng rót vào mặt đất không còn lại chút gì, không để lại dấu vết gì.

Sau đó bóng dáng lóe lên, trong khoảnh khắc trở lại phía trên pháp chu, không nói nhảm câu gì phân phó: "Tiếp tục đi đường!"

Nửa ngày sau.

Bên ngoài Mạc thành, vốn rừng cây đã bị chặt sạch sẽ, mặt đất bị pháp lực cưỡng ép san bằng, lại sắp xếp thuật pháp loại [Hóa Nê Vi Thạch], [Tụ Sa Thành Trụ], căn nhà được dựng tạm thời đột ngột dâng lên từ mặt đất.

Xung quanh căn nhà bố trí từng trận pháp phòng hộ, có khôi lỗi đi lại đề phòng.

Đậu Đại dựa theo thời gian hẹn sẵn, dẫn theo Mạc Di Thiên và các sư đệ sư muội, đứng trên khoảng đất trống trước căn nhà từ trước, kiên nhẫn chờ đợi.

Chẳng mấy chốc, một chiếc pháp chu phá không mà tới từ chân trời, gào thét rơi xuống đất.

Cửa khoang mở ra, một thiếu nữ hoa phục ngọc quan đi ra đầu tiên, nàng tóc đen mặt ngọc, hoa nhường nguyệt thẹn, lúc nhìn quanh ánh mắt sáng rực, trong xinh đẹp lộ ra chút phóng khoáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận