Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1833: Mị hoặc (2)

Đang nghĩ ngợi, đầu người bị hắn xách trong tay đột nhiên hóa thành một luồng hơi khói màu xám đen, trực tiếp chui vào lòng bàn tay hắn.

Lập tức, một sự cố chấp với kiếm, căm hận với người sống trên thế gian, khát vọng với giết chóc... Dường như hồng thủy vỡ đê, mãnh liệt trào ra, gầm thét rót vào trong đầu Bùi Lăng.

Sắc mặt Bùi Lăng lập tức vặn vẹo, một hồi lâu sau mới dân lấy lại tinh thần.

Ánh mắt của hắn trở nên cực kỳ nghiêm nghị, lại là mệnh cách!

Chỉ có điều, kiếm tu Hàn Ảm Kiếm tông này đã sớm mất lý trí.

Mệnh cách của đối phương cực kỳ hỗn loạn, đủ loại cảm xúc căm hận, chấp niệm, giết chóc trộn lẫn vào nhau, càng phức tạp hỗn loạn hơn Cô Sở Tử và tu sĩ Luân Hồi Tháp trước đó.

Lúc đang suy nghĩ, Bùi Lăng đột nhiên ngẩng đầu đã thấy cảnh vật xung quanh biến ảo, sắc trời vốn tối tắm mờ mịt đột nhiên sáng lên.

Nước sông dưới sông cuồn cuộn, vốn vàng đục lại biến thành xanh biếc sáng long lanh như phỉ thúy.

Từng bóng trắng nhẹ nhàng liệng tập ở đáy nước, váy áo sa mỏng tung bay như vây cá, linh xảo như Giao Nhân.

"Soạt!"

Trong bọt nước văng khắp nơi, một bóng trắng đột nhiên thò lên từ mặt nước, lại là một thiếu nữ dáng vẻ xinh đẹp, quần áo to gan đeo mạng che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt như ngôi sao. Trên da thịt trắng nõn như sứ dính từng giọt nước, xinh đẹp óng ánh, dòng nước chảy xuống theo mạng che mặt, theo sợi tóc, chẳng mấy chốc đã lướt qua cần cổ thon dài như hạc, tụ hợp vào xương quai xanh tinh xảo.

Trong xương quai xanh còn đựng một cánh hoa màu hồng không biết đến từ nơi nào, xuống chút nữa là nước sông xanh biếc.

Sắc đẹp nàng quyến rũ, bước chân khoan thai, trong hai con ngươi như có ngàn vạn xuân thủy, xinh đẹp nhìn về phía Bùi Lăng, đi từng bước một về phía hắn.

Theo nàng tới gần, dáng vẻ thướt tha yểu điệu cũng dần lộ ra từ trong nước.

Sa y ướt đẫm kề sát thân thể mềm mại, dáng vẻ linh lung lộ ra hết như ẩn như hiện.

Ở sau lưng nàng, từng mỹ nhân cũng quần áo đơn bạc, yểu điệu trắng nõn như hoa sen mới nở, lần lượt thờ đầu ra từ trong nước, sau đó dáng về yểu điệu đi về phía Bùi Lăng.

Lúc mỗi người bọn họ cất bước, ánh mắt đều dính trên người Bùi Lăng.

Dường như Bùi Lăng là người mà bọn họ yêu thương suốt đời, trong mắt trong lòng chỉ có một người, đây là tất cả.

Bùi Lăng lập tức cảm thấy, ở sâu trong lòng hiện ra một loại dục niệm vô cùng mãnh liệt.

"Soạt, soạt, soạt..."

Tiếng nước lững lờ, đám mỹ nhân vẫn còn tiếp tục đến gần hắn, mỗi một bước đều như gió thổi liễu yếu, nước qua hoa sen, không nói ra được sự quyến rũ mềm mại.

Lại bước ra một bước, mạng che mặt của bọn họ đột nhiên bay xuống mặt nước, lộ ra khuôn mặt như hoa quỳnh xấu hổ ẩn chứa vẻ quyến rũ, hương kiều ngọc non.

Ngay sau đó, váy sam như sa mỏng bất lực rơi xuống, lơ lửng ở trên mặt nước màu xanh biếc.

Đám mỹ nhân không hề hay biết còn đang đi về phía trước, dòng nước nhẹ nhàng lay động, kéo sa y xuống từng chút một.

Ngọc thể hương cơ lên lộ ra từng tấc như ánh trăng mới.

Tình cảnh này như thủy thủ đi đến biển sâu vô tình gặp tộc đàn giao nữ.

Dục niệm mạnh mẽ cọ rửa lý trí của Bùi Lăng, có một loại xúc động muốn không quan tâm, cùng đắm chìm với rất nhiều mỹ nhân này, sôi trào mãnh liệt như thủy triều.

Bắp thịt cả người Bùi Lăng căng cứng, huyết dịch xao động như sôi trảo.

Thấy những mỹ nhân này cách mình càng ngày càng gần, hắn cưỡng chế tất cả dục niệm, rất gian nan mở miệng: "Chú!"

Giọng nói âm u lạnh lẽo, hùng vĩ vừa rơi xuống, tất cả mỹ nhân da trắng như tuyết dung mạo như hoa như xuân tuyết đắp lên lập tức hư thối, trong miệng vết thương nước mủ ào ạt, lại mọc ra từng khuôn mặt người đầy oán độc.

"hì hì... Hì hì ha ha..."

Trong tiếng vui cười bén nhọn chói tai, thê lương sợ hãi kêu thảm liên tiếp, đám mỹ nhân hoảng sợ gào thét, vừa nãy còn là giai nhân tuyệt sắc đào xấu hổ mận nhường, cá chìm nhạn rơi, rối rít hóa thành toàn thân máu mủ chảy xuôi, quái vật mặt người dày đặc vặn vẹo giãy giụa như yêu quỷ, sau đó giương nanh múa vuốt, cuồng loạn đánh về phía Bùi Lăng.

Bùi Lăng lập tức tỉnh táo, không chút do dự chém ra một đạo đao khí huyết sắc.

Xoạt!

Tất cả mỹ nhân đều bị đao khí chém làm hai đoạn.

Trong vết cắt lại không có dòng máu chảy xuôi, hơn nữa sau khi bị thương lại nhanh chóng tan thành mây khói.

Chỉ có điều, hoàn cảnh chung quanh vẫn là trời xanh nước xanh, tươi đẹp uyển lệ, không có chút thay đổi nào.

Ngay sau đó, một bóng người váy đen chậm rãi đi ra từ trong nước.

Nàng ngọc mềm tiêu nhu, eo nhỏ nhắn như liễu, váy sa đen nhánh như đêm tối bao quanh nàng... Mặt mày xinh đẹp, vẻ mặt lại lạnh băng như sương tuyết.

Chỉ có điều, khi ánh mắt rơi vào trên người Bùi Lăng như tuyết đọng gặp mặt trời, trong khoảnh khắc tất cả lạnh lùng đều hóa thành đầy tình cảm.

Nàng không chút do dự, lập tức cất bước đi về phía Bùi Lăng.

Trong lúc bước đi, áo ngoài và sa y như dính quá nhiều nước sông quá nặng nề, cực kỳ trôi chảy trượt xuống từ đầu vai nàng.

Lệ sư tỷ? !

Sau khi thấy rõ khuôn mặt đối phương, Bùi Lăng lập tức khẽ giật mình, trong lòng hiện ra một loại khát vọng mãnh liệt lập tức song tu cùng nàng.

Cùng lúc đó, theo Lệ Liệp Nguyệt đi tới, áo ngoài và sa y đã rơi vào trong sông, bị nước sông cuồn cuộn bay tới cuốn đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận