Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 2376: Tổ sư triệu kiến (2)

Sau đó là Tố Chân Thiên, Sầm Phương Ác tự mình dẫn đội, Mạnh Hồng Huyến, Kỳ Tử Lang chen chúc xung quanh, giữa nhánh hoa to lớn còn có mấy bóng hình yểu điệu xinh đẹp, như gió nổi lên lúc trăng trong nước hoa trong gương, nhìn không rõ, chỉ cảm thấy cảnh xuân tươi đẹp, vô cũng tốt đẹp.

Sau đó nữa là Vô Thủy sơn trang, bởi vì "Túc Cấp" tổ sư còn đang độ kiếp, lần này người dẫn đội là ba vị Trang Chủ "Hồn Nghi"

tổ sư: "Di Tức" tổ sư, Duy Vi Tử, trong đó "Di Tức" tổ sư vẫn ôm con chó đại kia ở trong ngực, trong tiếng người nói to làm ồn ào, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng chó sủa, phía sau bọn họ là một số thiên kiêu Vô Thủy sơn trang.

Lần này, Tư Hồng Khuynh Yến tự mình ra tay, dẫn gia chủ ba nhà, rất nhiều Thái Thượng trưởng lão đi ra nghênh đón, đều miệng nói "Cung nghênh Tiên Đế đến".

Bởi vì đủ cung kính, hiểu được dáng vẻ mà tiểu tông huyễn cảnh nên có, đám Tiên Đế Vô Thủy sơn trang đều đế tâm cực kỳ vui mừng, ngay cả Trọng Minh tông tính sai tiền, thu của bọn họ thêm một khoáng mạch linh thạch cực phẩm cũng không hề so đo...

Sau đó nữa là Yến Tê thành, Thành Chủ tân nhiệm Văn Nhân Linh Sắt dẫn theo rất nhiều Thái Thượng trưởng lão, bảo vệ mấy vị tổ sư đến đây.

Người cuối cùng đến đây là Cửu Nghi sơn, gần đầy Sơn Chủ Cửu Nghi sơn Đào Văn Độ vẫn lạc, Đạo Tử Phó Huyền Tự chưa rõ tung tích, thủ lĩnh tạm thời của chuyến đi này là Thái Thượng trưởng lão Trân Giáng Huê.

Mặc kệ trong lòng tất cả tông môn nghĩ như thế nào, sau khi toàn bộ nộp đủ danh ngạch thậm chí nhiều hơn cả phí có mặt và phí ăn ở, mới có thể tiến vào sơn môn Trọng Minh tông.

Truyền Thừa điện.

Ngàn vạn hồn đăng lơ lửng như biển, chỗ sâu có từng quyển trục mơ hồ không rõ, tản ra uy năng cuồn cuộn.

Trong hồn đăng phía trên hư không, một bóng dáng trống rỗng ngồi xếp bằng, bào phục đơn sơ, khuôn mặt sợ hãi chính là "Phục Cùng" tổ sư.

Hắn ta thu tay áo cụp mắt, đang nhắm mắt dưỡng thần.

Bỗng nhiên, Nhân Nô vội vàng đi vào, hành lễ bẩm báo nói: "Bẩm tổ sư, tám tông đã đến đông đủ"

"Thế lực lớn nhỏ dưới sự quản lý của Thánh tông, cũng đến gần đủ."

"Đại điển đăng cơ đã chuẩn bị ổn thỏa"

"Kính xin tổ sư ra chỉ thị!"

"Phục Cùng" tổ sư mở hai mắt ra, hơi cảm ứng, chợt thản nhiên phân phó: "Ngày mai bắt đầu đại điển đăng cơ."

"Để Tư Hồng Khuynh Yến chuẩn bị sẵn sàng"

"Trên đại điển, số ghế tôn tỉ của tám môn phái lớn đều sắp xếp theo số linh thạch, thiên tài địa bảo mà các tông bỏ ra nhiều hay ít"

Nhân Nô lập tức đáp: "Vâng!"

Vào đêm, hoàng hôn tràn ngập, trong thâm cốc càng lộ rõ vẻ đen kịt.

Trong bóng tối, từng pho tượng đứng sừng sững lặng im bất động, trong mắt dày đặc vẻ ác ý, lạnh lùng nhìn về phía bốn phương tám hướng.

Sau lưng bọn chúng, cửa cung cao lớn đột nhiên mở ra.

Bùi Lăng vừa sửa sang áo bào vừa vẻ mặt thoả mãn nhanh chân đi ra.

Váy khói chập chờn, đèn đuốc trắng bệch, Hiểu Nghê và Vụ Liễu tay cầm đèn lồng rất cung kính đi theo phía sau, đến cạnh cửa mới hành lễ nói: "Cung tiễn Thánh Tử!"

Bùi Lăng khẽ gật đầu, chợt đạp không mà đi.

Dưới bóng đêm, dãy núi mờ ảo, tô điểm ở giữa đình đài lầu các, thỉnh thoảng thấy đèn đuốc lấm ta lấm tấm, mênh mông tươi đẹp.

Giữa cơn gió lạnh thấu xương, Bùi Lăng bay qua trời cao, quan sát sơn thủy liên miên, cảm giác rất nhiều tu sĩ đang bận rộn và tu luyện, đột nhiên nhớ tới năm đó mới vào Trọng Minh tông, sự chấn động khi lần đầu tiên thấy toà tông môn đứng sừng sững ở Bàn Nhai giới vạn năm từ trên [Huyền Cốt Lăng Âm Chu].

Lúc đó biển mây cuồn cuộn như nối với trời, vô số núi non như hòn đảo bày ra trong đó, hùng tráng đẹp lạ thường, mênh mông rộng lớn.

Lúc đó, hắn vẫn chỉ là một tiểu tu sĩ Luyện Khí kỳ tràn đầy lo sợ, từ trên đường đến Trọng Minh tông đã nơm nớp lo sợ, như giẫm trên băng mỏng.

Ngày tháng cẩn thận như thế, bây giờ nhớ lại như mới ngày hôm qua.

Thời gian như nước, nhoáng cái đã trôi qua nhiều năm, lúc trước là Luyện Khí kỳ, hiện tại đã đi vào Hợp Đạo đỉnh phong, chuẩn bị Độ Kiếp bất cứ lúc nào. Ngay cả Lệ sư tỷ mà khi đó hắn vô cùng e ngại, hiện tại cũng trở thành đạo lữ tuyệt đối nghe theo hắn...

Lúc trước hắn tha thiết ước mơ [Thối Cốt đan] lại không chút nào cơ hội chạm vào, đã sớm không đáng nhắc tới trong quá trình leo lên đại đạo.

Lúc này, thiên tài địa bảo, công pháp đỉnh phong, trân ngoạn mỹ nhân, thuộc hạ đắc lực... Toàn bộ dễ như trổ bàn tay.

Toàn bộ phương thiên địa này đã không có quá nhiều sự vật hiếm có với hắn.

Trưởng sinh bất lão...

Đại đạo phi thăng...

Bây giờ, tất cả mọi thứ trong phương thế giới này đều đã mất sự hấp dẫn quá lớn với hắn.

Lúc suy nghĩ, Bùi Lăng chỉ cảm thấy cảm giác buồn bực trong ngực tan biến, lại có vô số hào hùng sinh sôi.

Đang nghĩ như vậy, hắn đột nhiên lấy lại tinh thần, thân hình dừng lại.

Đã thấy trong hư không cách đó không xa đi ra một bóng dáng hơi còng xuống, nàng gầy như que củi, tóc trắng xoá, một đôi tròng mắt lại như ngậm dòng nước mùa xuân lăn tăn, lúc lưu chuyển lại khiến người ta say mê, là "Nhân Nô" đang phụ trách hầu hạ ở Truyền Thừa điện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận