Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1782: Kịch chiến (2)

Khí tức những quỷ vật còn lại lập tức tăng lên, lại trở nên mạnh hơn, nhao nhao ngửa đầu phát ra một tiếng gào thét cuồng nộ, tiếp tục đánh về phía Phó Huyền Tự.

Phó Huyền Tự vẫn đạp không mà đứng, một chưởng thường thường đẩy ra, một chưởng ấn màu xanh nhạt to lớn quét ngang toàn trường, trong nháy mắt đánh vài đầu quỷ vật hung mãnh xông lên bay ngược ra.

Không kịp thở dốc, trong mơ hồ sau lưng đột nhiên bắn ra mấy cái xúc tu màu xanh đen, trong nháy mắt quấn lên tứ chi Phó Huyền Tự.

Quỷ vật còn lại thừa cơ ùa lên, đủ loại công kích như cơn gió mạnh mưa rào đánh úp về phía Phó Huyền Tự.

Phó Huyền Tự hừ lạnh một tiếng, trong nháy mắt [Mạt Đạo Khuynh Tiên] phát động kéo đứt tất cả xúc tu, sau đó hai tay đè ép xuống, năm tòa bóng núi xanh hơi nhỏ hơn vừa rồi ầm vang rơi xuống...

ầm ầm ầm ầm ầm...

Quỷ vật như thủy triều không ngừng tiêu tán, hóa thành một luồng khí đen hòa vào trong cơ thể đồng bạn còn may mắn sống Sót.

Theo thời gian trôi qua, quỷ vật còn lại càng ngày càng ít...

Miếu Triệu thị đại tiên.

Trên bàn vuông trước điện thờ, một chậu cống phẩm đang không ngừng tuôn ra máu tươi như là một dòng suối máu, huyết dịch như vô cùng vô tận.

Bóng đêm mênh mông, trong đình ảm đạm.

Chung Quỳ Việt Cức đứng trên khoảng đất trống dưới điện thờ, sau người có một tôn Pháp Tướng đang từ từ bay lên.

Pháp Tướng cao lớn, đội mũ miện chuỗi ngọc, lưng đeo trường kiếm, chín chuỗi lưu châu rủ xuống trước ngực, che chắn khuôn mặt, chỉ cảm thấy khí chất ung dung, uy nghiêm tôn quý, đường hoàng quang minh như quân chủ giáng lâm.

Lúc này, tay phải Pháp Tướng chạm vào chuôi kiếm bên hông, tay trái vươn ra, bàn tay khổng lồ vồ một cái về phía quỷ vật xông lên từ bốn phương tám hướng.

Quỷ vật rít lên lập tức chạy trốn, tản vào bóng tối xung quanh.

Bàn tay khổng lồ bắt hụt.

Ngay lúc này, trong bóng tối đột nhiên duỗi ra từng đầu lưỡi màu đỏ thẫm trải rộng gai ngược, cuốn lấy Pháp Tướng của Chung Quỳ Việt Cức.

Quanh người Pháp Tướng lập tức dấy lên ngọn lửa màu vàng kim nhạt.

Ngọn lửa này sáng tỏ như ban ngày, tỉnh khiết đường hoàng, trong nháy mắt đốt đứt tất cả đầu lưỡi.

Trong bói tối truyền đến tiếng kêu thảm thiết đau đớn của quỷ vật.

Pháp Tướng không do dự, đánh một chưởng về phía vang lên tiếng kêu thảm thiết.

Oanh!"

Tiếng quỷ khóc im bặt, khói bụi tứ tán, mặt đất rung động dữ dội.

Pháp Tướng chậm rãi dịch chuyển bàn tay, đã thấy trong mảnh bóng tối kia có từng tia từng sợi bóng tối đang chầm chậm phiêu tán.

Hận ý nồng đậm như thực chất ở bên trong đã bị ngọn lửa màu vàng kim nhạt trên người Pháp Tướng đốt cháy trống không.

Ngay sau đó, hỏa diễm quanh người Pháp Tướng đột nhiên tăng vọt, chợt nổ tung lên!

Không có âm thanh, không có cảnh hoàng tàn khắp nơi, cứ như một vòng thiên luân cỡ nhỏ bay lên trời cao.

Đột nhiên bộc phát ra ánh sáng, hoàn toàn chiếu sáng cả miếu thờ ảm đạm, trong chốc lát như ban ngày, rõ ràng rành mạch.

Tất cả quỷ vật biến mất vào trong bóng tối đều không chỗ ẩn trốn, rít lên lùi ra sau, theo bản năng chán ghét ánh sáng này.

Chung Quỳ Việt Cức không do dự chút nào, tâm niệm vừa động, "Khanh!"

Pháp Tướng rút ra trường kiếm bên hông, lập tức đánh giết về phía đám quỷ vật kia...

Bóng đêm càng mờ mịt, hương dây cháy hừng hực.

Khói xanh cuồn cuộn tản ra.

Ninh Vô Dạ cầm phi kiếm, kiếm khí quanh quẩn bốn phía, trên thân có kiếm ý lạnh thấu xương bàng bạc, cho dù vạt áo tay áo đều thấm máu nhỏ giọt xuống, nhưng khí thế không giảm trái lại còn tăng, cả người như một thanh danh kiếm chiến đấu đến say sưa, mũi nhọn lộ ra!

Hiện tại, bên trong cả tòa miếu Triệu thị đại tiên đã có kiếm ý sắc bén giăng khắp nơi.

Ở đối diện hắn ta, bức tượng thần này đã lộ ra nguyên hình chân chính của hắn ta.

Là một quỷ vật khôi ngô cao lớn, mặt xanh nanh vàng, sau lưng mọc lên tám tay, ngực bụng dày đặc tròng mắt màu đỏ thẫm, toàn thân tràn ngập khí tức dã man, hung bạo, khát máu.

Chính là "Tất"!

Lúc này, cả tòa miếu thờ như sống lại, cột nhà, nóc nhà, mặt đất, vách tường... Đều nhúc nhích một trận, lộ ra tính chất như huyết nhục, sau đó nhanh chóng sinh sôi ra từng quỷ trảo màu xanh đen, chộp về phía Ninh Vô Dạ.

Quỷ trảo đều mọc đây lông nhọn dài cả tấc, đầu ngón tay oánh lam, mơ hồ có mùi hương ngai ngái, sầm nhiên kinh khủng.

Sắc mặt Ninh Vô Dạ không có chút biến hóa nào, ánh mắt nhìn qua "Tất" chưa từng di chuyển nửa phần.

Hắn ta hoàn toàn không để ý đến những quỷ trảo đang vồ vào mình, mà trực tiếp giơ kiếm, chém một kiếm từ trên xuống dưới "Tất'.

"Trảm!" Trong miệng Ninh Vô Dạ quát lạnh lên tiếng, một đạo kiếm khí sắc bén hùng hậu trong nháy mắt chém xuống "Tất".

Đạo kiếm khí này như ngưng tụ một dòng thu thuỷ, lại như lấy đi một đoạn ánh trăng, trong sáng ngời ngời, thuần túy cô đọng, lại ẩn chứa kiếm ý dày đặc không gì không phá, không ai cản nổi.

Kiếm ý tinh khiết cường đại, cứng như tỉnh thiết.

Kiếm khí đã ra, nhanh như thiểm điện, trước khi Ninh Vô Dạ bị quỷ trảo ép thành đống thịt, đạo kiếm khí này cũng có thể trảm diệt kẻ địch của hắn ta!

Đây lại là cách đấu đồng quy vu tận!

Tròng mắt màu đỏ thắm trên cả người "Tất" hiện ra huyết sắc càng dày đặc, cơ bắp quanh người nó nhô lên từng khối, cũng bộc phát ra khí tức hung bạo như cự thú hồng hoang, tám cánh tay trên lưng hắn ta mọc lên như nấm, trong nháy mắt tăng vọt, sau đó đột nhiên duỗi ra ngăn cản phía trước kiếm khí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận