Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 2317: Tiên Đế ngoại giới (2)

Duy Vi Tử đạp không mà đứng, trong tay kết động pháp quyết phức tạp, trong giây lát phía sau dâng lên một vòng ánh sáng rực rỡ, trong chớp mắt hóa thành một đôi cánh ánh sáng khổng lồ, nhẹ nhàng vỗ đã dẫn hắn ta phi thân lên, chạy về phía vầng trăng sáng kia.

Mây khói mờ mịt, tầng mây mù cuồn cuộn.

Trong giây lát, hắn ta nhào vào vầng sáng lạnh lẽo như ngọc kia.

Dương như quăng vào tảng băng cực lạnh, lấy tu vi của Duy Vi Tử còn cảm thấy cả người lập tức cứng đờ như rơi vào rét lạnh mênh mông.

Nhưng chẳng mấy chốc sương màu trước mắt hắn ta kiềm chế, hiện ra tình cảnh quen thuộc.

Sông băng sắc như lưỡi đao lạnh thấu xương xếp thành hàng, tuyết lớn bay lả tả như mãi mãi không ngừng.

Bông tuyết trên mỗi một đỉnh băng đều bị điêu khắc thành thêm son vạn trượng, đi thẳng lên bảo tọa ở đỉnh phong.

Trên bảo tọa có từng bóng đen hình dáng mơ hồ đang ngồi, khí tức cường đại đáng sợ, uy năng do bất kỳ một vị nào tản ra đều không thua kém Luân Hồi tháp "Ngũ Ôn" một chút nào.

Duy Vi Tử tiến lên, tùy ý thi lễ với rất nhiều bóng người, sau đó mở miệng nói: "Có Tiên Đế ngoại giới đến sơn trang luận đạo."

"Không biết chư vị Tiên Đế có hứng thú hay không?"

Đỉnh băng yên tĩnh một lát, trong ba bảo tọa ở trên cùng, bóng đen trên đó đều mở hai mắt ra, ánh mắt trong vắt như điện quan sát xuống Duy Vi Tử.

Một tên Tiên Đế trong đó thản nhiên hỏi: "Tiên Đế ngoại lai có đạo tâm như thế nào?"

Duy Vi Tử ngắn gọn nói: "Xưa nay chưa từng có."

Ba vị Tiên Đế nghe vậy đều khẽ gật đầu, đồng thanh nói: "Vậy gặp một lần đi."

Dưới sự quản lí của Vô Thủy sơn trang.

Núi sâu không người.

Màu xanh biếc đậm nhạt chen chúc quanh huyết kiệu, âm khí rét lạnh tản khắp, đã khiến cỏ cây gần đó ngưng kết một lớp sương tuyết màu xám đen thật dày.

Sương tuyết im hơi lặng tiếng trôi qua theo thời gian, tiếp tục khuếch tán đến nơi xa.

Vào lúc này, ở nơi xa có một đạo ánh sáng màu ngà bắn tới, thẳng đến bên trong huyết kiệu.

Hư không đột nhiên dâng lên một bàn tay lớn màu xích kim, một phát bắt được da người, sau đó thu vào trong kiệu.

Trong huyết kiệu, Bùi Lăng ngồi trên chủ vị, nhìn qua nét bút tươi mới trên da người, vẻ mặt không thay đổi quá nhiều.

Tiến về Vô Thủy sơn trang làm khách...

Nếu là trước đó, hắn còn lo lắng Vô Thủy sơn trang có chuẩn bị cả tông đối phó một mình hắn như Thiên Sinh giáo hay không...

Nhưng bây giờ, hắn có ý chí Chân Tiên thay... Hỗ trợ ra tay, không sợ thủ đoạn Vô Thủy sơn trang chút nào, chỉ cần Trang Chủ Vô Thủy sơn trang chịu đánh một trận với hắn là xong!

Nghĩ tới đây, Bùi Lăng tiện tay bấm niệm pháp quyết, lấy linh hỏa đốt da người, chợt lấy ra lá bùa, viết xuống một chữ "Tốt" vào trên đó.

Giống với vừa rồi, hắn lấy đao ý bao bọc lá bùa để nó tiến về Vô Thủy sơn trang hồi âm.

Đã bàn xong chuyện này, Bùi Lăng lại đánh ra một pháp quyết, huyết kiệu lập tức bay lên không, bay về phía một tòa Truyền Tống Trận Vô Thủy sơn trang gần nhất...

Tầm nửa ngày sau.

Vô Thủy sơn trang.

Một Truyền Tống Trận trong sơn môn đột nhiên bộc phát ra ánh sáng trắng ngút trời.

Trong giây lát ánh sáng tản đi, hiện ra một bóng dáng huyền bào vác đao.

Bên cạnh Truyền Tống Trận đã sớm đứng đầy tu sĩ ăn mặc đủ loại kiểu dáng, những tu sĩ này lấy tu vi phân chia từ cao xuống thấp, nối đuôi nhau mà đứng, vốn bọn họ đang tỏ ra buồn bực ngán ngẩm, đứng xiêu vẹo, phát hiện tiếng động trận pháp cũng không có ý ngẩng đầu ưỡn ngực, mà nhao nhao quăng ánh mắt tò mò về phía Bùi Lăng.

"Bùi tiên đế, nghe danh đã lâu, cuối cùng hôm nay đã thấy tiên nhan của Tiên Đế, may mắn may mắn!" Không đợi Bùi Lăng mở miệng, một tu sĩ cầm đầu đã bật cười lớn, tùy ý thi lễ một cái, cao giọng nói: "Nghe nói Tiên Đế theo hầu thâm hậu, lâm trần chưa lâu đã nhìn thấu hư vô"

"Lần này đến đây luận đạo, trên dưới tệ trang đều vui vẻ!"

Lúc nói chuyện, tu sĩ khác cũng bắt đầu hành lễ, chỉ có điều dáng về cao thấp không đều, khí chất tùy ý không bị trói buộc, khác các tông môn lớn kia một trời một vực.

Ánh mắt những tu sĩ này nhìn về phía Bùi Lăng, phần lớn đều rất thân thiết, thậm chí mang theo vẻ hưng phấn, lại có chút sự kính sợ và kiêng kị của tu sĩ cấp thấp với tu sĩ cấp cao.

Bùi Lăng ngẩn ngơ nhìn đám người đen nghịt trước mắt, nhưng chẳng mấy chốc đã khôi phục vẻ bình thường, lúc này học dáng vẻ Vô Thủy sơn trang rất qua loa đáp lễ lại, lạnh nhạt nói: "Chúng ta cùng là tiên nhân thượng giới, tất nhiên đôi bên nên giao lưu tâm đắc, có thể sớm ngày phá huyễn cảnh, trở lại thượng giới."

"Lần này bản tiên nhận lời mời của Trang Chủ đến đây, không biết Trang Chủ ở đâu?"

Tu sĩ cầm đầu kia vừa cười vừa nói: "Trang Chủ bị một ít tục vụ ngăn cản, trong chốc lát không thể đến đây."

"Kính xin Bùi tiên đế theo tiểu tiên đến đây, rửa mặt sơ qua"

"Chờ sau khi Trang Chủ thoát thân, nhất định lập tức tiến về bái phỏng."

Bùi Lăng khẽ gật đầu: "Được"

Tu sĩ kia nghiêng người mời khách nói: "Mời!"

Rất nhiều tu sĩ vây quanh Bùi Lăng bước đi về phía trước, ven đường còn giới thiệu tình huống của Vô Thủy sơn trang.

Là một trong chín môn phái lớn, tất nhiên Vô Thủy sơn trang chiếm diện tích rất bao la.
Bạn cần đăng nhập để bình luận