Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 2109: Hàn Âm Kiếm tông

Toàn bộ Mạc thành rung động một lát mới dần bình tĩnh trở lại.

Chẳng mấy chốc, cự chưởng thu về, ánh mắt nhìn chăm chú kia cũng thu hồi Cửu Nghi sơn.

Qua không biết bao lâu, hố sâu phục hồi một chút xíu, cây liễu xuất hiện, trường tư thục được gây dựng lại...

"Tiểu Tự Tại Thiên".

Mây trắng uốn lượn như núi biển ngàn vạn nhuộm ánh sáng vàng cuồn cuộn, rộng lớn bao la hùng vĩ.

Bóng dáng Bùi Lăng lập tức xuất hiện.

Hắn che mắt trái, máu tươi dọc theo bàn tay che mắt và hai gò má của hắn nhỏ xuống từng giờ từng phút.

Sắc mặt Bùi Lăng xanh xám, khí tức kinh khủng vừa rồi, không có gì bất ngờ xảy ra, chắc chắn là một vị tổ sư Cửu Nghi sơn nào đó!

Cũng may vừa rồi mình trốn nhanh!

Đệt bà hệ thống thiểu năng!

Trong lòng vẫn còn sợ hãi thở ra một hơi, Bùi Lăng lấy bàn tay che mắt trái ra, bắt đầu kiểm tra thương thế của mình.

Lúc này, mắt trái hắn còn đang truyền đến từng cơn đau đớn, máu tươi không ngừng tuôn ra, rõ ràng thị lực giảm xuống một mảng lớn, nhìn cảnh tượng trước mắt như nhìn vào một mảnh huyết sắc mênh mông, mơ hồ mông lung, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.

Bùi Lăng rất nhanh xác định, ngoại trừ thị lực chịu ảnh hưởng, mắt trái của hắn cũng không đáng ngại.

Hắn lập tức thầm thở phào, hiện tại tu vi của hắn Hợp Đạo kỳ, thương thế này không nặng chút nào!

Nếu lần này người ra tay không phải một vị tổ sư Cửu Nghi sơn nào đó, có lẽ hắn sẽ không bị thương...

Đây cũng là uy năng tiên thuật!

" [Minh Thiên Đại Mộng], [Vạn Trượng Hồng Trần, Úy Ngã Như Thiên 1, đều chỉ có thể thi triển với đối thủ gần đó..."

"Nhưng tiên thuật [Chúng sinh, bể khổ độ thuyền] này hoàn toàn không bị hạn chế khoảng cách, có thể ra tay với kẻ địch cách mấy vạn dặm, thậm chí càng xa hơn!"

"Vẫn là học tiên thuật quá ít, căn bản không có đề phòng"

"Về sau lại tu luyện tiên thuật gì đó, đều phải đi Vĩnh Dạ hoang mạc...

Đang nghĩ ngợi, một bàn tay tinh tế trắng nõn mềm mại đột nhiên đè xuống mắt trái bị thương của hắn.

Bùi Lăng ngẩn ngơ, mắt phải không bị che lại lập tức thấy một bóng dáng áo xanh tóc bạc, yểu điệu uyển chuyển, chẳng biết đã xuất hiện ở cạnh hắn từ lúc nào.

Là sư tôn Dược Dạ THư!

Bùi Lăng lập tức cung kính nói: "Sư tôn..."

Dược Dạ Thư khẽ gật đầu lại không mở miệng nói chuyện, một luồng linh cơ tỉnh thuần, linh động, hoạt bát theo bàn tay non mềm của nàng, tràn vào mắt trái Bùi Lăng.

Ngay sau đó, Bùi Lăng lập tức cảm thấy mắt trái của mình lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được bắt đầu khôi phục. Đau đớn kịch liệt như là thuỷ triều cũng biến mất, máu tươi ngừng lại, dân truyền ra một cảm giác mát lạnh, sảng khoái.

Sau giây lát, Dược Dạ Thư buông tay, nói với Bùi Lăng: "Là ai tổn thương ngươi?"

Bùi Lăng lại mở mắt trái ra, thấy mọi thứ hoàn toàn như trước đây, tất cả thương thế đều hoàn toàn khôi phục.

Hắn rất cung kính nói: "Đa tạ sư tôn!"

Chợt giải thích: "Đây là lúc đồ nhi tu luyện một môn thuật pháp, phân tâm phạm sai lầm, phản phệ bố trí, cũng không phải việc lớn gì"

"Xin sư tôn đừng lo lắng"

Tu luyện thuật pháp phản phệ?

Dược Dạ Thư cau hàng lông mày kẻ đen, chợt nói: "Nếu về sau lại tu luyện thuật pháp gì không nắm chắc, có thể tới Tiểu Tự Tại Thiên"

"Có vi sư ở bên hộ pháp, ngươi sẽ an toàn hơn rất nhiều."

Bùi Lăng nghe vậy, sắc mặt hơi cứng đờ, nếu vừa rồi hắn tu luyện [Chúng sinh, bể khổ độ thuyền] ở trong "Tiểu Tự Tại Thiên", chỉ sợ hiện tại trong "Tiểu Tự Tại Thiên" cũng chỉ còn lại một vật sống là sư tôn!

Đương nhiên, chắc chắn không thể nói chuyện hắn dùng tiên thuật tập kích Cửu Nghi sơn...

Nghĩ tới đây, Bùi Lăng lập tức nói: "Đa tạ sư tôn."

"Hiện tại đồ nhi không tiện về chỗ cũ, sư tôn có thể một lần nữa sửa đổi vị trí đồ nhi trở về Bàn Nhai giới không?"

Dược Dạ Thư nhẹ gật đầu, cũng không nghi ngờ gì, nói: "Có thể.

Nhưng bây giờ ngươi đang ở cảnh nội Cửu Nghi sơn, vi sư có thể sửa đổi vị trí, cũng chỉ có thể trong địa giới Cửu Nghi sơn và Lưu Lam hoàng triều"

Bùi Lăng nói: "Vậy thì Lưu Lam hoàng triều."

Dược Dạ Thư gật đầu nói: "Được. Còn có việc gì khác không?"

Bùi Lăng lắc đầu nói: "Không có."

Dược Dạ Thư khẽ gật đầu, chợt vung tay lên, Bùi Lăng chỉ cảm thấy cảnh vật xung quanh nhanh chóng biến ảo, trong một mảnh kỳ quái đã bị đẩy ra "Tiểu Tự Tại Thiên".

Lưu Lam hoàng triều, Tắc Sơn quận.

Trong một khe núi bên ngoài quận thành, yên lặng không người, không gian đột nhiên mở ra một kẽ nứt.

Bùi Lăng bước ra một bước, kẽ nứt ở sau lưng hắn nhanh chóng lấp đầy, biến mất không thấy gì nữa.

Hắn nhìn quanh một vòng, nhanh chóng triển khai thần niệm, sau khi đại khái xác nhận vị trí của mình, khuôn mặt trang phục lập tức xảy ra biến hóa, chẳng mấy chốc đã hóa thành một quan viên Lưu Lam hoàng triều, chợt chạy tới Truyền Tống Trận gần nhất.

Không cốc tịch mịch, phồn hoa tự nở tự tàn, rực rỡ đầy đất, không còn chút vết chân nào nữa.

Tầm nửa ngày sau, giao giới Tố Chân Thiên và Hàn Ảm Kiếm tông.

Sa mạc hoang vu vẫn mênh mông, không ngừng có tiếng xột xoạt khi rắn rết nhúc nhích.

Phía trên bầu trời, pháp chu treo cao.

Trên không trung cách đó một khoảng, một tòa tú lâu nhẹ nhàng trôi nổi, rèm châu nửa cuốn, ngọc câu khẽ động, bóng người lay động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận