Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1390: Khu chữ "Thiên" (1)

"Không sai! Hơn nữa, chẳng lẽ chúng ta không lập xuống công lao hãn mã cho tông môn, chỉ vì chút chuyện nhỏ lại cầm tù chúng ta ở đây, thật sự quá vô tình"

Long Thao Nhĩ im lặng không nói, ngơ ngác nghe, không có bất kỳ phản ứng gì.

Thấy hắn ta khó chơi, tù phạm chính đạo xung quanh nhìn nhau, đều nhướn mày, dường như vị Lưu Lam hoàng triều Long sư đệ này đã tổn hại đạo tâm, đến mức đã đến đây mấy ngày vẫn không tỉnh táo lại.

Vào lúc này, một bóng người như khói xanh vút qua.

Tất cả tù phạm chính đạo đều trở nên thất thần, sau đó tất cả như quên lãng cái gì đó.

Nhưng lúc bọn họ nhớ lại, phát hiện đây như là ảo giác của mình, bọn họ chưa quên cái gì hết.

Trong đôi mắt mờ mịt hỗn độn của Long Thao Nhĩ đột nhiên thoáng qua vẻ khác lạ, nhưng hắn ta nhanh chóng che giấu, tiếp tục giữ dáng vẻ ngơ ngác.

"Long sư đệ, ngươi thế này không được..." Xung quanh, đám tù nhân chính đạo không có chút cảm giác nào, vẫn tiếp tục tận tình khuyên nhủ hắn ta.

Độ Ách uyên.

Giữa lầu các nguy nga liên miên.

Trong thư phòng bày biện đơn giản, Niếp Bích Lưu đang bấm niệm pháp quyết thôi động một viên Ngọc Hoàn đặc thù.

Ngọc Hoàn lơ lửng giữa không trung, nổi lên ánh sáng trong trẻo mông lung, mơ hồ chiếu rọi ra một lão giả khuôn mặt gầy gò.

"Sư huynh" Niếp Bích Lưu nghiêm mặt nói: "Độ Ách uyên xảy ra chút việc, ta cần mượn dùng món bảo vật kia của sư tôn một chút"

Lão giả kia nói: "Được. Thế nhưng, bây giờ chiến sự căng thẳng, trong chốc lát không có ai hộ tống món bảo vật kia đến đó, phải chờ thêm mấy ngày mới được."

Niếp Bích Lưu cau mày, nguyền rủa khu chữ "Hoàng" đã kéo dài nhiều ngày, mặc dù bây giờ dựa vào việc điều chỉnh thời gian lao động của phạm nhân, tạm thời tránh đi nhưng không tìm ra kẻ cầm đầu từ chỗ tối, chỉ sợ tiếp theo còn có biến cố càng lớn hơn.

Dù sao thủ đoạn như thế lại trà trộn vào Độ Ách uyên, cũng không thể chỉ vì nhằm vào khu chữ "Hoàng" chứ?

Vì vậy, dựa theo suy nghĩ của hắn ta, nhất định phải nhanh chóng giải quyết việc này.

Nhưng đang lúc đại chiến chính ma, nếu không có tu sĩ cấp cao hộ tống món bảo vật kia đến Độ Ách uyên, một khi rơi vào trong tay ma tu...

Cuối cùng hắn ta thầm than một tiếng, nói: "Được, làm phiền sư huynh"

Lão giả gầy gò khẽ gật đầu, ngay sau đó ánh sáng trên Ngọc Hoàn dập tắt, liên lạc kết thúc.

Niếp Bích Lưu vừa thu hồi Truyền Âm Phù, đột nhiên nhận ra điều gì đó, ngẩng đầu quát: "Ai? !"

Ngay sau đó, một đoàn bóng tối không có dấu hiệu nào hiện ra, trong nháy mắt hoàn toàn bao phủ hắn ta...

Bóng tối cuồn cuộn như nấu như sôi, trong thư phòng như có một đoàn mực nước nồng đậm xoay tròn vặn vẹo, không ngừng lôi kéo thành hình thù kỳ quái, nhưng không có bất kỳ tiếng động gì truyền ra.

Trong giây lát, bóng tối rút lui, Niếp Bích Lưu nghiêng người dựa vào ghế, đã hôn mê.

Lại qua một lúc, hắn ta đột nhiên bừng tỉnh, không nhịn được nhíu mày, sao vừa rồi mình lại ngủ thiếp đi?

Nghĩ nửa ngày, Niếp Bích Lưu không hề phát hiện điều gì khác thưởng, chỉ cảm thấy có thể là nguyễn rủa khu chữ "Hoàng" và tình hình đại chiến chính ma khiến mình quá mức quan tâm.

Thế là hắn ta truyền âm gọi một Tiết cấp vào, phân phó: "Ngày mai không thể đưa đến món bảo vật mà ta cần, phải chờ thêm mấy ngày."

"Trong mấy ngày này, gấp rút tuần tra khu chữ 'Hoàng, có gì khác thường lập tức báo cáo!"

Tiết cấp kia khom lưng nói: "Vâng"

Khu chữ "Hoàng", lòng đất.

Chân Không Hóa Linh đại trận.

Linh khí đậm đặc như mây mù hơi dập dờn, đã hiện ra bóng dáng Bùi Lăng.

Trên mặt hắn lộ ra nụ cười hài lòng.

Ngoại trừ Tư Hồng Diệu Ly, hiện tại tất cả người ở khu chữ "Hoàng", mặc kệ là những tù phạm hay Tiết cấp, Trượng Trực và Tiết cấp trưởng kia, đã toàn bộ quên sự tồn tại của Ngô Tầm An này.

Đương nhiên, nếu không phải biết được Tiết cấp trưởng không cầu viện bên trên từ bên Tư Hồng Diệu Ly, dù như thế nào hắn cũng không trực tiếp ra tay với Tiết cấp trưởng...

Nhưng bây giờ, người có tu vi cao nhất biết sự tồn tại của hắn, biết được việc này, cũng chỉ là Tiết cấp trưởng Hóa Thần kỳ.

Bùi Lăng cũng là Hóa Thần, trực tiếp làm đối phương quên mất mình là cách phá vỡ tình hình nhanh nhất hiện nay.

"Đã giải quyết vấn đề kiểm tra ngày mai, tiếp theo là nghĩ cách giải trừ hiến lệnh 'bình minh lên không thể lao động' này." Bùi Lăng âm thầm suy nghĩ: "Hiện tại cách đơn giản nhất là ta chủ động làm trái điều 'ban ngày ồn ào) chắc chắn làm vậy có thể giải trừ toàn bộ hiến lệnh này...

"Nhưng đây là hiến lệnh dùng lực lượng pháp tắc quyết định"

"Một khi bị phản phệ, tự nguyền rủa chết bản thân thì làm sao bây giờ?"

"Vẫn chỉ có thể tiếp tục thử dùng hiến lệnh giải trừ hiến lệnh..."

Suy nghĩ một lát, hắn dân nhíu mày.

Hiện tại đối với hắn, cách hữu hiệu nhất là tiếp tục dùng hệ thống tu luyện Sinh Tử Hiến Lệnh.

Chỉ cần lúc hệ thống tặng lực lượng pháp tắc cho hắn, có thể cắt ngang hệ thống tu luyện, sau đó hắn có thể dùng lực lượng pháp tắc định ra hiến lệnh giải trừ hiến lệnh.

Chỉ có điều, bây giờ hắn căn bản không có cách cắt đứt hệ thống tu luyện.

Lúc trước tu vi của hắn không bằng Tư Hồng Diệu Ly, còn có thể để Tư Hồng Diệu Ly cưỡng ép cắt ngang tu luyện của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận