Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1869: Cơ hội

Mặc dù trong huyễn cảnh thứ nhất vừa rồi, hắn đã sử dụng hệ thống nhưng lúc đó hệ thống vừa điều khiển thân thể hắn, ngay cả pháp lực cũng không kịp vận chuyển đã bị công kích trong huyễn cảnh cắt ngang...

Hơn nữa, lúc đó hắn vẫn nhắm mắt, thần niệm bị pháp tắc nơi đây phong cấm ở trong cơ thể, không thể thả ra ngoài, vì vậy không thấy gì cả.

Hiện tại lại dùng hệ thống uỷ thác, nhất định phải tìm đoạn thời gian đủ an toàn trước.

Nếu không, sẽ chỉ làm thương thế của hắn càng ngày càng nặng, bị đoạt đi càng ngày càng nhiều mệnh cách!

Lúc suy nghĩ xoay chuyển, Bùi Lăng dùng thần niệm quét qua, nhanh chóng tìm một phòng trống không người, ôm Mạnh Hồng Huyến đẩy cửa vào.

Căn phòng này không khác huyễn cảnh trước đó chút nào, đơn sơ rộng rãi, chỉ có một giường một trướng.

Bùi Lăng bước nhanh lên trước, đặt Mạnh Hồng Huyến vào trên giường, hắn đang muốn nằm xuống, nghiêm túc suy nghĩ lại trực tiếp đứng ở bên giường, không hề có dự định nhắm mắt.

Trong huyễn cảnh đầu tiên, sau khi tiếng gõ cửa vang lên, trong tình huống hắn không có bất kỳ đáp lại gì, người gõ cửa trực tiếp vào phòng, đồng thời đánh lén hắn.

Trong huyễn cảnh thứ hai cũng giống như thế...

Chỉ là người đánh lén hắn đổi vai trò mà thôi.

Hiện tại...

Nếu cũng là huyễn cảnh, vậy hắn không nhắm mắt chắc chắn không có gì khác nhau, giữ nguyên trạng thái tỉnh táo có thể đề phòng tiếp tục bị thương ở mức độ lớn nhất!

Dù có đoán sai cũng chỉ đối đầu với một vị Hợp Đạo mà thôi!

Lúc suy nghĩ, Bùi Lăng lấy ra đan dược ăn vào, theo dược lực tan ra, cảm giác ấm áp nhanh chóng lan tràn toàn thân, thương thế trên dưới cả người bắt đầu khôi phục.

Ngay lúc này: "Cốc cốc cốc."

Cửa phòng bị gõ!

Bùi Lăng lập tức dùng thần niệm bao phủ cả phòng, một khi có bất kỳ người xâm nhập nào, hắn có thể phát hiện trước tiên, bao gồm cả Mạnh Hồng Huyến đang hôn mê cũng nằm trong thần niệm cảm giác của hắn.

Ngay sau đó, tiếng gõ cửa im bặt dừng lại, Mạnh Hồng Huyến nằm trên giường không có dấu hiệu nào biến mất không thấy gì nữa.

Một nữ tu áo xanh váy lục ngọc, ngọc biếc quấn quanh đột nhiên xuất hiện ở trên giường mà Mạnh Hồng Huyến vừa nằm, mặt mày nàng tinh xảo, răng trắng môi đỏ, dung mạo đẹp đẽ, khí tức quanh người tươi đẹp như Hạnh Hoa ba tháng mùa xuân, nhưng cũng là một tu sĩ Tố Chân Thiên!

Sau khi tên nữ tu này xuất hiện, lập tức ra tay, đánh một chưởng về phía Bùi Lăng.

Chưởng kình lạnh thấu xương xen lẫn từng tia từng sợi ý lạnh như cơn mưa nhỏ tầm tã cuối đông đầu xuân, lúc đầu ý lạnh yếu ớt không đáng chú ý, đến nửa đường lại nhanh chóng tăng vọt, có khí thế tham ăn tuyết ngược gió. Rét căm căm giăng khắp nơi như rét đậm chợt hạ xuống, trong khoảnh khắc phong tỏa cả phòng.

Lần này Bùi Lăng đã sớm đề phòng, Cửu Phách Đao cắt qua bầu trời, đột nhiên chém ra!

Xoạt!

Đao khí cô đọng như tơ máu, gầm thét mở ra gió tuyết cuồn cuộn, huyết sát chỉ khí bốc lên tràn ngập, điên cuồng ăn mòn ý lạnh rét đậm.

Oanh! !

Đao khí và chưởng kình vừa tiếp xúc đã bộc phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc.

Bùi Lăng không dừng lại chút nào, ngay sau đó lại chém ra đao thứ hai, đao thứ ba, một đao lại một đao...

Xoạt xoạt xoạt...

Ngàn vạn đạo đao khí huyết sắc như thác nước treo ngược, thao thao bất tuyệt chém về phía nữ tu Tố Chân Thiên.

Khác với hai lần đánh lén trước đó, mặc dù bây giờ trên người Bùi Lăng vẫn có vết thương cũ, nhưng lần này không mất tiên cơ, cho dù không sử dụng [Mạt Đạo Khuynh Tiên] và [Trường Hận Chú], lấy nội tình vạn kiếp Hóa Thần, đại đạo Phản Hư cũng không rơi vào thế yếu.

ầm ầm ầm ầm ầm...

Hai màu đỏ trắng gào thét đan xen, huyết sát chỉ khí và mùa đông rét căm căm ăn mòn cắt chém lẫn nhau, cả phòng khi thì Huyết Hà lao nhanh, khi thì gió tuyết cuồn cuộn, biến ảo khó lường.

Ngay lúc này, một giọng nói lạnh băng sâm nhiên nhưng lại rất quen thuộc đột nhiên truyền vào trong tai Bùi Lăng: "Định."

Thân thể Bùi Lăng lập tức cứng đờ, lại không thể động đậy.

Hắn đã sớm đề phòng, đồng thời thi triển [Oán Yểm thần thông], [Trường Hận Chú], [Mạt Đạo Khuynh Tiên].

Chỉ một thoáng, khí tức Bùi Lăng tăng vọt, trong nháy mắt phá vỡ mà vào phía trên Hợp Đạo, trong nháy mắt đã tránh thoát trói buộc định thân.

Cùng lúc đó, trong phòng xuất hiện từng vị tu sĩ Hợp Đạo nhao nhao bấm pháp quyết, vô số thuật pháp gào thét cuốn về phía hắn.

Bùi Lăng không do dự chút nào, quanh thân lập tức tràn ngập bóng tối đậm đặc như thực chất.

[Minh Thiên Chi Vụ] !

Nhưng ngay lúc này một cánh tay tinh tế thon dài, đột nhiên một phát bắt được cổ tay phải của hắn.

Cánh tay dùng sức kéo hắn về phía bên phải.

Bùi Lăng nhướn mày, sau khi hơi do dự lại không chống cự, mặc cho cánh tay kéo hắn tới.

Lập tức, hắn cảm thấy mình bị kéo vào một vùng nước sâu tăm tối lạnh băng.

Bên tai vang lên giọng nói trầm ổn, lạnh băng của một người:

"Trảm!"

Mặt nước như bị mở ra ngay lập tức, cánh tay kia một phát lôi hắn ra từ đáy nước.

Bùi Lăng đột nhiên tỉnh táo lại, nhìn qua đại đường đang bị bóng tối ăn mòn từng chút một ở trước mặt, trong tay là chén sành thô trống không, không còn cảm thấy bất ngờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận