Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1196: Ta là chính nhân quân tử (2)

Bùi Lăng nói: "Đây chỉ là tiện tay mà thôi, không đáng nhắc đến.

Đáng tiếc lúc đầu tu vi của ta có hạn, thực lực không đủ, nếu không, có thể cứu cả những người khác."

Sắc mặt Kiều Từ Quang ửng đỏ, đến gần mấy bước, sau đó khẽ nói: "Bùi đạo hữu, ngươi có thể rời khỏi Ma môn, đến chính đạo của ta không?"

"Mặc dù Tố Chân Thiên chỉ nhận nữ đệ tử, nhưng Lưu Lam hoàng triều, Hàn Ảm Kiếm tông, Cửu Nghi sơn, Yến Tê thành đều là chỗ cực tốt."

"Ta nguyện ý lấy tính mạng chứng minh cho đạo hữu, đạo hữu ở Ma môn nhưng lòng hướng về ánh sáng"

"Đến lúc đó mời tổ sư ra tay, giúp đỡ đạo hữu thoát khỏi sự quản thúc của Trọng Minh tông, vào cửa chính đạo."

Nghe vậy, sắc mặt Bùi Lăng hơi cứng đờ.

Nếu lúc hắn còn ở ngoại môn Trọng Minh tông, nghe Kiều Từ Quang nói lời này với hắn, chắc chắn hắn sẽ vui vẻ đồng ý.

Nhưng bây giờ, toàn bộ chính đạo đều hạ lệnh truy nã hắn.

Trong khoảng thời gian này hắn hoạt động ở Cửu Nghi sơn, đã từng thấy không biết bao nhiêu lệnh truy nã mình.

Điều chết người hơn là, tiền thưởng truy nã hắn lại bằng với Tông Chủ Trọng Minh tông Tô Ly Kinh!

Cộng thêm lần đó thải bổ Tư Hồng Khuynh Yến ngay trước mặt chân truyền tám phái...

Chỉ sợ hiện tại toàn bộ thiên hạ, cũng chỉ có Kiều Từ Quang tin tưởng hắn lương thiện vô tội...

Bây giờ đừng nói gia nhập chính đạo, chỉ cần hắn để lộ thân phận "Bùi Lăng" này, chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn.

Thế là, Bùi Lăng thở dài một tiếng, sau đó trầm giọng nói: "Như nào là chính? Như nào là ma? Chính đạo cũng có người làm điều phi pháp, Ma môn cũng có tình nghĩa huynh đệ."

"Xét đến cùng phân chia chính ma không ở công pháp, thuật pháp, thần thông, không ở ngoại vật, không ở danh phận, mấu chốt nhất là ở lòng người."

"Xưa nay lòng người nhân hậu, khó tránh không có một ý nghĩ sai lầm; hạng người tội ác tày trời cũng có trên kính phụ mẫu, dưới yêu chiều hài tử"

"Bởi vậy, chỉ cần lòng hướng về ánh sáng, ta là người trong chính đạo.

"Cần gì phải làm phiền đạo hữu?"

"huống chi nếu theo lời đạo hữu, chắc chắn Trọng Minh tông sẽ phái người truy sát ta"

"Đến lúc đó ta sống hay chết cũng không sao."

"Nhưng nếu bởi vậy liên lụy những người khác, chẳng phải ta khó có thể bình an cả một đời?"

Kiều Từ Quang nghe vậy liên tục gật đầu, sau khi ánh mắt lộ ra vẻ ảm đạm, ánh mắt nhìn về phía Bùi Lăng lại thêm mấy phần khâm phục.

Tin đồn đúng là nói linh tinh, vị Bùi đạo hữu này rõ ràng tính tình nhân hậu, vì không muốn liên lụy nàng và những người khác trong chính đạo, tình nguyện tiếp tục ở lại Ma tông, tiếp nhận đủ loại chửi bới...

Tóm lại, hiện tại Bùi Lăng nói cái gì, nàng sẽ không kịp chờ đợi mà tin tưởng.

Cho dù có nhiều chỗ thoạt nhìn cực kỳ không hợp lý, nhưng nàng lại hoàn toàn không phát hiện. Chỉ cảm thấy những lời nói ra từ trong miệng Bùi Lăng, đều như chân lý trên thế gian.

Lại có thể tin tưởng không ngờ.

Không chỉ có như thế, thời gian hai người ở chung càng dài, dục niệm cấp thiết muốn song tu với đối phương, hoặc là bị đối phương thải bổ trong lòng nàng càng mạnh!

Ánh mắt Kiều Từ Quang hơi mê ly nhưng nàng nhanh chóng lấy lại tinh thần, lập tức nói: "Lân đại chiến chính ma này kết thúc, chắc ta sẽ trở thành trưởng lão Tố Chân Thiên"

"Về sau, Bùi đạo hữu muốn rời khỏi Ma môn, có thể tới tìm ta bất cứ lúc nào."

Bùi Lăng gật đầu: "Đa tạ Kiều đạo hữu."

Mặc dù khả năng có tình huống này không lớn, nhưng dù gì cũng là con đường lui.

Đúng vào lúc này, Kiều Từ Quang đột nhiên nói: "Bùi đạo hữu, ta có thể nhìn khuôn mặt ngươi không?"

Nghe vậy, Bùi Lăng hơi do dự nhưng vẫn nhanh chóng tháo mặt nạ xuống, chợt thôi động [Huyết Vô Diện], trực tiếp lộ ra khuôn mặt thật.

Hắn thấy Kiều Từ Quang đã biết thân phận thật sự của hắn, yêu cầu này chỉ là một chuyện nhỏ.

Trong chớp mắt thấy khuôn mặt Bùi Lăng, toàn bộ thân hình Kiều Từ Quang đột nhiên run lên, dục niệm như thủy triều vọt tới, trong đầu lập tức hiện ra rất nhiều suy nghĩ hoang đường, kỳ lạ, điên cuồng...

Nếu là lúc trước, nàng nhất định sẽ lập tức vận chuyển công pháp làm sáng tỏ thần trí, giữ vững bản tâm, kìm nén đủ loại xúc động.

Nhưng lúc này, nàng chợt không muốn làm như vậy.

Chỉ thoáng dừng lại, Kiều Từ Quang đột nhiên lại tiến lên, trực tiếp áp sát vào người Bùi Lăng, hai tay ôm lấy cổ hắn, hai gò má ửng hồng, hô hấp dần trở nên dồn dập...

Bùi Lãng khẽ giật mình, chợt nhanh chóng kịp phản ứng, cau mày nói: "Kiều đạo hữu, ngươi trúng [Tâm Ma Đại Diễn Chú 1..."

Vừa nói như vậy, Bùi Lăng vừa không chậm trễ chút nào trở tay ôm vòng eo nhỏ nhắn của Kiều Từ Quang.

Nữ tu đã tu luyện nhiều năm, vòng eo nhìn như tinh tế không đủ một nắm tay, thật ra mềm dẻo mạnh mẽ, cách vải áo thật mỏng có thể cảm giác được da thịt ấm áp và mềm mại của nàng.

Trên miệng hắn khuyên can đối phương, trên tay lại không chút khách sáo.

Kiều Từ Quang thở gấp một tiếng, sau đó tiếng nói khẽ run:

"Hiện tại ta... Cực kỳ tỉnh táo!"

Rất hiển nhiên, hiện tại Kiều Từ Quang cực kỳ không tỉnh táo!

Nhưng dù sao mình ra đời không lâu, bị đối phương lừa...

Nghĩ tới đây, lúc này Bùi Lăng không do dự nữa, đưa tay mò vào trong váy áo đối phương...
Bạn cần đăng nhập để bình luận