Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1220: Cơ duyên ở khu vực nguy hiểm (1)

Vào lúc này, một chiếc đèn bị châm lửa.

Đèn đuốc âm u lạnh lẽo chiếu sáng một tấc vuông, chỉ thấy khuôn mặt Sở Ma và Quy Hoành Thu vặn vẹo, hai tay nắm chặt, thái dương nổi lên gân xanh, hiển nhiên đang toàn lực đối phó với sự tấn công của bóng tối.

Kê Trường Phù đưa tay làm đèn lồng bay tới giữa không trung, bình tĩnh nói: "Vĩnh Dạ hoang mạc vô cùng nguy hiểm, Thánh giáo và Luân Hồi Tháp nhiều lần thăm dò, các tiền bối lấy đại pháp lực khai thác ra mấy con đường, có thể cho phép sinh linh ra vào nơi đây từ đó."

"Đây là một con đường trong đó."

"Tiếp theo, đừng rời khỏi phạm vi chiếu rọi của Thiên Mệnh đăng"

"Nếu không một khi đi chệch hướng, sự ăn mòn của tiếng thì thầm trong Vĩnh Dạ lập tức mở rộng nghìn lần thậm chí cả vạn lần"

"Đừng nói các ngươi chỉ là tu vi Kết Đan kỳ, dù tu sĩ Nguyên Anh, tu sĩ Hóa Thần, cũng có thể đạo tâm sụp đổ, sa đọa thành điên dại trong thời gian cực ngắn"

"Ngoài ra, trong Vĩnh Dạ hoang mạc có dị tộc năm đó không phục sự quản chế của Thánh đạo ta, lẩn trốn đến đây."

"Nhưng bọn họ đều bị tiếng thì thầm Vĩnh Dạ ảnh hưởng, sa đọa thành điên dại, chỉ cần nhìn thấy trực tiếp bị giết!"

"Hiện tại cố giữ tâm thần, đi theo ta."

Thiên Mệnh đăng yên tĩnh lơ lửng, ánh lửa âm u lạnh lẽo tản ra, bóng tối đậm đặc bị ép lui, chẳng biết trên boong tàu phi toa đã xuất hiện dấu vết loang lổ từ lúc nào.

Dấu vết kia như là một loại rỉ sét nào đó, lại như vết máu ngưng kết thật lâu, tràn đầy ý chẳng lành.

Bên ngoài phi toa là mặt đất trên hoang mạc, thỉnh thoảng trên đất cát lại xuất hiện một lùm cỏ lác, yếu ớt sinh trưởng.

Không rõ là rắn rết hay những vật khác đột nhiên chợt lóe lên, tốc độ nhanh kinh người, ngay cả thị lực tu sĩ, nếu không hết sức chăm chú cũng khó phát hiện tình hình cụ thể.

Theo Thiên Mệnh đăng chiếu rọi, tiếng thì thầm dần yếu bớt, tình huống của Ngọc Tuyết Chiếu, Sở Ma và Quy Hoành Thu dần ổn định lại.

Cuối cùng thở phào một hơi, Quy Hoành Thu lập tức lạnh lùng, hỏi: "Thiếu giáo chủ có ý gì?"

Giọng Sở Ma âm trầm: "Xưa nay chúng ta trung thành tuyệt đối với Thiếu giáo chủ, tôn kính có thừa, Vĩnh Dạ hoang mạc này là một trong bốn khu vực nguy hiểm, Kết Đan đi vào bên trong chỉ thập tử vô sinh! Cùng là môn hạ Thánh giáo, bây giờ còn đang đại chiến ngụy đạo, đang lúc cần dùng người, hại chết chúng ta thì có lợi ích gì với Thiếu giáo chủ?"

Sắc mặt Bùi Lăng cũng lạnh băng nhìn về phía Kê Trường Phù, Vĩnh Dạ hoang mạc là một trong bốn khu vực nguy hiểm!

Lúc trước U Tố mộ một trong bốn nơi nguy hiểm chỉ mới xuất hiện, đã khiến tất cả người thừa kế chín môn phái lớn lấy ra thủ đoạn cuối cùng liều mạng chạy đi.

Đổi thành Phù Sinh cảnh cũng được xếp vào một trong bốn khu vực nguy hiểm, chỉ "quỷ dị" ăn mòn cũng đã hai lần khiến hắn rơi vào cảnh nguy hiểm, ngay cả Thiên Cơ Tố Chân Thiên cũng chịu thiệt thòi rất lớn ở trong đó.

Vĩnh Dạ hoang mạc có thể được xếp chung với U Tố mộ, Phù Sinh Cảnh, sự nguy hiểm trong đó tuyệt đối không thua kém hai cái sau.

Vốn hắn tưởng thực lực của mình không thua Kê Trường Phù, không cần lo lắng Kê Trường Phù giở trò gian dối trong nhiệm vụ, chỉ cần trên người đối phương mang theo vật liệu Hóa Thần mà hắn cần, mình đi chuyến này tuyệt đối không thua thiệt.

Nhưng hoàn toàn không ngờ, Kê Trường Phù lại trực tiếp dẫn bọn họ đến Vĩnh Dạ hoang mạc!

Thế nhưng, so sánh với sự tuyệt vọng của hai chân truyền khác, Bùi Lãng lại nhanh chóng bình tĩnh lại.

Thiên Sinh giáo không phải Vô Thủy sơn trang, Kê Trường Phù là Thiếu giáo chủ Thiên Sinh giáo, không thể làm ra việc tự tìm đường chết.

Nhìn từ tình huống ở trong "quỷ dị" trường tư thục vào lần trước, trong tình huống đối phương thiếu thốn ký ức, không biết quy tắc "quỷ dị", còn có thể thu thập rất nhiều manh mối, ngoại trừ Bùi Lăng thì đây là người có khả năng phá vỡ ván cờ nhất.

Hiện tại Kê Trường Phù đã dám đến khu vực nguy hiểm Vĩnh Dạ hoang mạc, nghĩ đến cũng có nắm chắc.

Ngoài ra, có thể để đối phương mạo hiểm lớn như thế, chắc chắn trong Vĩnh Dạ hoang mạc này có cơ duyên tạo hóa gì đó cực kỳ quan trọng!

"Tôn quý?" Trong lòng Bùi Lăng lập tức nghĩ đến từ này, lúc ấy hắn ngụy trang thành Vương Cao, Kê Trường Phù đã từng nói với hắn, trong Vĩnh Dạ hoang mạc có cơ duyên khiến hắn càng "tôn quý" hơn...

Không biết rốt cuộc "tôn quý" này là chỉ cái gì?

Nghĩ tới đây, Bùi Lăng lập tức không nói gì nữa, nếu hiện tại hắn bại lộ thân phận và thực lực, chắc chắn Kê Trường Phù sẽ không làm khó hắn.

Nhưng sự thoải mái nhất thời như thế, không chỉ không chiếm được cơ duyên, ngược lại còn khiến mình hoàn toàn rơi vào thế bị động.

Dù sao, bây giờ hắn còn không biết làm thế nào để rời khỏi Vĩnh Dạ hoang mạc, nếu tách ra với Kê Trường Phù, tám phần mười sẽ lạc đường ở nơi đây. Nhưng nếu tiếp tục đồng hành với đối phương, biết đâu sau đó sẽ bị đối phương lợi dụng, dù như thế nào đều được không bù nổi mất...

Nếu tiếp tục đóng vai Khang Thiếu Dận, cho dù tiếp theo gặp phải nguy hiểm, hắn cũng có thể ung dung đối phó. Nếu gặp phải cơ duyên, Kê Trường Phù không hề đề phòng, hắn hoàn toàn có thể thay vào đó!
Bạn cần đăng nhập để bình luận