Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1095: Mang Sơn

Bóng dáng nhỏ gầy nhắm mắt theo đuôi hắn cũng ăn mặc giống vậy, dù cho áo bào đen đặc biệt rộng rãi cũng có thể từ hành động nhận ra đây là thiếu nữ tuổi tác không lớn.

Thiếu nữ đeo một cái mặt nạ Yêu hồ, cũng là một món pháp bảo che giấu khí tức.

Người đi ngang qua đều vô thức nhìn thoáng qua hai người này.

Khắp nơi trong phường thị có người mặc áo bào đen đội mũ trùm, nhưng pháp bảo mặt nạ có thể che giấu sự theo dõi của thần niệm lại không gặp nhiều.

Hai người đều thu lại khí tức gần như không có.

Chẳng mấy chốc đã theo rất nhiều tán tu xung quanh vào trong phường thị.

Toà phường thị này nằm dưới sự quản lý của Cửu Nghi sơn, dựa vào Mang Sơn.

Mang Sơn có tiếng rộng lớn mười vạn dặm, sâu trong núi có yêu thú cường đại và động phủ tiên nhân, tạm thời không nói đến những truyền thuyết này, tóm lại sản vật cực kỳ màu mỡ.

Cũng bởi vậy, nhiều năm qua phường thị Mang Sơn đều có tu sĩ bốn phương tám hướng vì tài nguyên tu hành, không ngại xa vạn dặm đến đây, khiến nơi đây đặc biệt phồn hoa, náo nhiệt.

Hiện tại trong tầm mắt là nhiều loại biển hiệu rực rỡ muôn màu, gần như mỗi cửa hàng đều người người nhốn nháo, việc buôn bán thịnh vượng.

Thế nhưng, tuy có nhiều người, bầu không khí lại rất hoà thuận.

Thỉnh thoảng vì không thể thỏa thuận được việc mua bán có xảy ra tranh chấp, lập tức có tu sĩ áo bào xanh vạt áo thêu dấu hiệu dãy núi tiến lên, khách sáo mời bọn họ đến phòng nghị sự phường thị để giải quyết, tránh cho làm phiền đến những người khác.

Những tu sĩ áo bào xanh này đều là ngoại môn đệ tử Cửu Nghi sơn, trực luân phiên ở đây.

Trước khi bọn họ nhậm chức đều trải qua sự dạy bảo nghiêm khắc.

Mặc dù thái độ cũng không có chỗ thất lễ nhưng cũng không cho từ chối, từ đầu tới cuối duy trì sự ngay ngắn trật tự cho phường thị.

Ánh mắt nam tử áo bào đen yên tĩnh, sau khi hỏi đường liền đi thẳng đến dược hành lớn nhất trong phường thị. Thiếu nữ đi theo sau lưng hắn lại hết nhìn đông tới nhìn tây, dường như rất tò mò với những thứ ở đây.

Nhất là lúc đi ngang qua một cửa hàng pháp y, thiếu nữ lưu luyến không rời liên tục quay đầu, thấy nam tử áo bào đen không hề để ý tới mình, mới hậm hực đuổi theo.

Chẳng mấy chốc bọn họ đã đến trước cửa Thúy Vi dược hành.

Cửa hàng thuốc này chiếm diện tích rộng lớn, trên dưới trọn vẹn năm tầng lầu, mái cong đấu sừng, trang trí lịch sự tao nhã, nhìn qua có thể biết ngay đông gia không đơn giản.

Căn cứ vào tin tức đã tìm hiểu được, nó là sản nghiệp lệ thuộc trực tiếp vào Cửu Nghi sơn, từ trước đến nay nổi tiếng công bằng, lại chưa hề xảy ra việc vì tiền nổi máu tham, giết người cướp của.

Vì vậy, danh tiếng cực tốt.

Nam tử áo bào đen không do dự dẫn theo thiếu nữ đi thẳng vào.

Vào bên trong đã thấy trong đại sảnh rộng rãi, một loạt người phục vụ tu vi Luyện Khí đứng phía đối diện.

Thấy có khách tiến đến, chưởng quỹ ngồi sau quầy cách đó không xa đang muốn phân phó người đi lên chào hỏi, đột nhiên sắc mặt ngẩn ngơ, hắn ta không nhìn thấu tu vi người đến!

Nhận ra điều này, chưởng quỹ hơi do dự, lập tức ám chỉ người phục vụ đã bước đến dừng lại, tự mình rời khỏi quầy hàng, cười nói: "Hai vị, xin hỏi có phân phó gì?"

Nghe vậy, nam tử áo bào đen đi ở phía trước giọng điệu bình thản nói: "Bán ra một chút đan dược, cũng thu một chút vật liệu."

Lúc nói chuyện, hắn lấy ra một chiếc bình ngọc, một cái ngọc giản đưa tới trước mặt chưởng quỹ.

Trong bình ngọc chứa đan dược mà hắn muốn bán ra, trong ngọc giản ghi lại dược liệu mà hắn muốn thu mua.

Chưởng quỹ tiếp nhận đồ vật nhưng không lập tức xem xét, mà mời bọn họ đến cái bàn bên cạnh ngồi xuống, phân phó người dâng nước trà lên, lúc này mới xem nội dung trong ngọc giản.

Hắn ta nhìn một chút, sắc mặt nhanh chóng trở nên nghiêm túc.

Cửa hàng thuốc có phần lớn dược liệu mà người tới muốn thu mua, nhưng trong đó lại có mấy vị thiên tài địa bảo đặc biệt trân quý, e rằng tiệm thuốc bình thường ngay cả nghe cũng chưa nghe nói!

Nghĩ đến đây, chưởng quỹ lại mở bình ngọc ra, đan dược trong bình óng ánh mượt mà nhưng không thấy bất kỳ đan hương gì truyền ra, hắn ta không khỏi khẽ giật mình, đổ đan dược ra quan sát tỉ mỉ một phen, vẻ mặt lập tức hơi thay đổi, nhanh chóng thu hồi đan dược, sau đó lập tức nói: "Không biết viên đan dược kia của các hạ có lai lịch..."

Còn chưa nói xong, chưởng quỹ nhận ra mình lỡ lời, vội vàng sửa lời, "Ý của ta là, nếu các hạ còn có loại đan dược này, có bao nhiêu, tiểu điếm lấy bấy nhiêu!"

"Về phần dược liệu mà các hạ muốn thu, tạm thời tiểu điếm không có mấy vị trong đó, nhưng có thể sắp xếp chuyển hàng đến, trong vòng ba ngày có thể cho các hạ một tin tức chính xác."

Nam tử áo bào đen nhẹ gật đầu, thu hồi bình ngọc, nói: "Đã vậy, ba ngày sau ta lại đến."

Nói xong lập tức đứng dậy, dẫn theo thiếu nữ áo bào đen rời đi.

Thấy thế, chưởng quỹ vội vàng hỏi: "Các hạ có thể cho biết tôn hiệu không?"

"Vương Cao."

...

Vừa rời khỏi Thúy Vi dược hành, Bùi Lăng nhanh chóng nói: "Trở về."

Nói xong, hắn nhanh chân đi ra ngoài phường thị.

Ngọc Tuyết Chiếu nhẹ nhàng giậm chân, lưu luyến nhìn đủ loại cửa hàng sống phóng túng xung quanh, lập tức đuổi theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận