Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1142: Người gỗ (2)

Dù sao, so sánh ra, mặc dù hiệu quả Ngộ Tâm Thông Khiếu Đan không thể so với Khước Tử Nghịch Mệnh Đan, nhưng trước mắt chỉ có Bùi Lăng nắm giữ môn đan phương này, phần lớn tu sĩ chỉ từng nghe nói Khước Tử Nghịch Mệnh Đan, lại cực kỳ xa lạ với Ngộ Tâm Thông Khiếu Đan.

Vì thuận tiện giao dịch, cho đến bây giờ số lượng Khước Tử Nghịch Mệnh Đan trên người Bùi Lăng không phải số ít, nhưng Ngộ Tâm Thông Khiếu Đan lại không có hàng tồn gì.

Cũng may, hôm nay giảng bài cho đám học sinh, luyện chế ra không ít Ngộ Tâm Thông Khiếu Đan cực phẩm.

Không chỉ hoàn thành hạn mức giao dịch đã đồng ý với Chu Diệu Ly, mình cũng có thể nhân cơ hội sử dụng số đan dược thừa ra.

Mặc dù việc tu luyện của hắn toàn bộ nhờ vào hệ thống, nhưng không ai ngại tư chất và ngộ tính của mình trở nên càng tốt hơn...

Nghĩ đi nghĩ lại, Bùi Lăng dần cảm nhận được không thích hợp, mình là Thánh Tử Trọng Minh tông, vì sao đột nhiên dạy học trong một trường tư thục? ?

Kỳ quái!

Rốt cuộc hắn đi vào trường tư thục này như thế nào?

Bùi Lăng lập tức phát hiện trí nhớ của mình bị thiếu thốn vô cùng nghiêm trọng, chỉ có điều bây giờ hắn có thể cảm giác mình mất trí nhớ, nhưng rốt cuộc quên đi cái gì, lại vẫn không thể nhớ lại.

"Loại mất trí nhớ này... Hình như ta rất quen thuộc!" Bùi Lăng nhíu mày, suy nghĩ thay đổi thật nhanh: "Ta phải nghĩ cách khôi phục ký ức!"

"Không, không đúng..."

"Hiện tại điều ta cần làm nhất là lập tức rời khỏi nơi này!"

Nghĩ đến đây, Bùi Lăng lập tức đứng dậy đi ra ngoài thủy tạ.

"Két két"

Sau khi bước nhanh tới cửa, hắn không chút do dự một tay kéo cửa ra.

Ầm ầm...

Cùng lúc đó, trong bầu trời đêm xẹt qua một vệt chớp tím, trong nháy mắt soi sáng một bóng người ở cổng.

Hắn ta râu tóc trắng bệch, thanh sam lỗi lạc, mưa to "rầm rầm"

rơi xuống đập vào trên người hắn ta, nước mưa theo búi tóc chảy xuôi qua hai gò má, nhỏ giọt từ dưới vạt áo, nhưng người kia lại không hề hay biết, chỉ chắp hai tay sau lưng, mặt không thay đổi nhìn Bùi Lăng.

Ánh mắt hắn ta cực kỳ quỷ dị, dường như vô cùng khát vọng lại cực kỳ chán ghét.

Bóng đêm xung quanh như mực, mưa rào xối xả, một chiếc đèn duy nhất trong thủy tạ mờ nhạt ảm đạm, phát ra một điểm sáng từ sau lưng Bùi Lăng, chiếu vào khuôn mặt hắn ta trông đặc biệt âm trầm đáng sợ.

Là sơn trưởng!

Con ngươi Bùi Lăng co rụt lại, vừa rồi đối phương đưa mình tới gian phòng, hình như vẫn đứng ở ngoài cửa, không hề rời đi nửa bước?

Phu tử mấp máy môi, chậm rãi hỏi: "Đã trễ như vậy, Vương Cao phu tử muốn đi đâu?"

Bùi Lăng cảm thấy sơn trưởng có gì đó không thích hợp, lập tức bình tĩnh nói: "Ta muốn đi nhà xí"

Phu tử lẳng lặng nhìn hắn, tiếng mưa rơi đan xen với lôi đình vang vọng xung quanh, bầu không khí trên cửu khúc trường kiểu trước thủy tạ dần căng cứng.

Một hồi lâu sau, phu tử mới chậm rãi nói: "Ta dẫn ngươi đi."

Nói xong, hắn ta xoay người đi về một phương hướng.

Bùi Lăng cảm thấy nơi nào đó có vấn đề, nhưng suy nghĩ trong đầu lại càng ngày càng trì độn, càng ngày càng phí sức.

Chẳng mấy chốc, phản ứng cùa hắn rõ ràng chậm lại, lại vô thức đi theo phu tử...

Tiền viện.

Vào đêm, nhà ngói học đường càng thêm uy nghiêm.

Xung quanh yên tĩnh, còn không nghe thấy cả tiếng côn trùng kêu vang.

Ba gian xếp thành một hàng học đường đều đen kịt một màu, như lỗ đen có thể thôn phệ tất cả, lại như ma quật cất giấu vô tận yêu quỷ âm thầm cười gằn, chờ đợi gì đó.

Trong giây lát, một tràng tiếng bước chân rất nhỏ cực kỳ cẩn thận vang lên, tiếp theo đột nhiên biến mất.

Bóng người thon dài bị ánh sao ảm đạm chiếu rọi ở trên tường, đầu tiên là không nhúc nhích, nín thở tập trung một lát, sau khi xác nhận xung quanh không có người, mới nhanh chóng khẽ động đậy, người tới vòng qua góc phòng, trên vạt áo lượn vòng thêu thùa tinh tế xinh đẹp, phù văn ẩn nấp.

Vẻ mặt Chung Quỳ Kính Y vội vàng, ngọc quan trên búi tóc đã tháo xuống, để tránh tua rua ngọc châu phát ra tiếng động, để lộ hành tung của mình.

Mặc dù vô cùng sốt ruột, nàng lại ép buộc mình kiềm chế cảm giác vội vàng xao động, cố gắng thả nhẹ bước chân.

Đưa mắt nhìn quanh, lại một lần nữa xác nhận nơi đây chỉ có một mình nàng, nàng không do dự nữa, đẩy cửa học đường chữ Bính ra một chút xíu, bảo đảm nó không phát ra tiếng vang gì mới mở ra, nhanh chóng lách mình vào bên trong, sau đó trở tay cài cửa lại.

Trong học đường một mảnh đen kịt, đưa tay không thấy được năm ngón.

Chung Quỳ Kính Y cố gắng nhớ lại ký ức lúc giảng bài ban ngày, tránh đi cái bàn và đủ loại đồ linh tinh, cẩn thận đi lên trên bục giảng.

Nàng đến đây là kết quả sau khi nàng lặp đi lặp lại suy nghĩ:

Không hề nghi ngờ gì, nàng nhất định phải chơi trò chơi trốn tìm này, hơn nữa tuyệt đối không thể để những học sinh kia bắt được.

Chỉ có điều nàng căn bản không quen thuộc trường tư thục Khê Ngọ này.

Dù tìm một nơi tự cho là rất ẩn nấp để trốn, cũng có khả năng bị phát hiện.

Nhưng vừa rồi trong lời nói của những học sinh kia, khắp nơi để lộ ra bọn họ không thích đi học, thậm chí chán ghét học đường, cho nên trốn ở căn học đường này, những học sinh căm hận việc lên lớp kia sẽ không đến đây tìm kiếm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận