Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1769: Thời cơ (1)

Nghĩ tới đây, Nguyễn Tịch Lộ lập tức tập trung ý chí, tuyệt đối không thể để bất kỳ kẻ nào biết chuyện này!

Ngoài ra, sau khi vào Mộ Nham thành này, chuyện thứ nhất là nhanh chóng xây dựng miếu thờ cho vị đại tiên này.

Đương nhiên, chỉ xây một tòa chắc chắn không đủ, nàng còn có rất nhiều chuyện muốn xin đại tiên thành toàn.

Trước tiên xây mười toà, nàng muốn thanh xuân mãi mãi, nàng muốn lão thái bà Thái Hậu kia chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ, nàng muốn Hoàng Hậu và Thái Tử đều chết sạch, nàng muốn mình mẫu nghỉ thiên hạ, nàng muốn buông rèm chấp chính, nàng muốn...

Hừ!

Chờ việc lần này được giải quyết, sau khi trở lại bên cạnh Hoàng Thượng, lại xây một trăm tòa, một ngàn tòa...

Đang nghĩ ngợi, đầu ngón tay Bàng Sùng Đăng giật giật, bốn tên cấm vệ cũng mấp máy môi, chậm rãi tỉnh lại.

Nguyễn Tịch Lộ lập tức hạ màn xe xuống, lấy ra một chiếc áo ngoài mới tinh từ trong hốc tối trên kiệu mềm, khoác lên đầu vai, chợt ghé vào trên bàn nhỏ, hai mắt nhắm nghiền như hôn mê bất tỉnh.

Bên ngoài kiệu mềm, Bàng Sùng Đăng mở to mắt, từng cảnh đáng sợ vừa trải qua trước đây không lâu hiện ra trong đầu, lập tức giật mình một cái, nhảy lên từ dưới đất, đang muốn tìm kiếm đường sống, đã thấy bốn tên cấm vệ cũng ngã trên mặt đất, sắc mặt mê mang, hiển nhiên cũng vừa khôi phục một chút ý thức.

Sắc mặt hắn ta thay đổi, không rảnh để ý những người này, lập tức thi triển khinh công lao tới bên cạnh kiệu mềm, một phát vén rèm xe lên.

Đã thấy bên trong kiệu mềm vẫn như thường, thị nữ Tiểu Đan hôn mê ở bên, Quý Phi thì ghé vào trên bàn nhỏ như không xương, tóc đen hỗn loạn, trâm cài lỏng lẻo, hô hấp của nàng đều dặn như còn đang mê man.

Thấy Quý Phi không có trở ngại gì, Bàng Sùng Đăng mới thầm thở phào, sau khi rón rén buông màn kiệu xuống, lại đi xem bốn tên cấm vệ.

Lúc này cấm vệ mới chậm rãi bò lên từ trên mặt đất, từng người sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên cũng nghĩ đến những tình cảnh hoảng sợ muốn chết trong tối hôm qua.

Năm người nhìn nhau một lát, một tên cấm vệ trong đó đột nhiên chỉ vào tường thành cách đó không xa, thất thanh nói:

"Các ngươi xem, đây là đâu? !"

Lúc Bàng Sùng Đăng và ba tên cấm vệ khác thấy rõ ràng ba chữ "Mộ Nham thành", đều cùng nhau hít vào một ngụm khí lạnh, hoảng sợ nhìn nhau.

Trong sự lặng im ngắn ngủi, Bàng Sùng Đăng trầm giọng nói:

"Chư vị, việc tối hôm qua rất quỷ quyệt, vẫn đừng truy cứu đến cùng thì tốt hơn"

"Nếu không, chỉ sợ không phải chuyện gì tốt!"

Nghe vậy, bốn tên cấm vệ đều gật đầu, vẻ mặt rất khó coi.

Lúc này, một cấm vệ do dự hỏi: "Quý Phi nương nương..."

"Nương nương và Tiểu Đan đều ở trong kiệu." Bàng Sùng Đăng khẽ nói: "Nhìn không có gì đáng ngại... Vậy đi, bây giờ các ngươi nâng kiệu, ta đi gọi mổ cửa thành, lập tức vào thành!"

"Chờ nương nương tỉnh lại, chúng ta cứ chắc chắn tối hôm qua đã làm theo ý của nương nương, tìm tới một gia đình dẫn đường, đi đường tắt đến Mộ Nham thành sớm hơn"

"Trong lúc này hình như nương nương quá mỏi mệt đã ngủ thiếp đi, cho nên không biết."

"Về phần con đường gần kia, còn có người dẫn đường, chúng ta thống nhất khẩu cung một chút...

Một đêm trôi qua rất nhanh.

Sáng sớm hôm sau, sương đêm chưa gặp ban mai, lạnh lẽo mới trút, giữa tiếng côn trùng kêu vang xột xoạt, theo một tiếng gà gây to rõ không biết từ đâu mà đến, Đương Thanh trại dần thức tỉnh.

Sơn tặc ngáp dài đang nấu rau cháo trước mấy cái lò đất xếp thành hàng.

Quản sự sơn tặc cầm theo đao thương kiếm kích, đi qua đi lại đốc thúc toàn trường, chẳng mấy chốc tiếng gõ "đỉnh đinh đang đang", tiếng đào móc vang lên khắp nơi.

Nơi duy nhất không bị quấy rầy, là miếu Đương Thanh đại tiên trên dốc nhỏ.

Hoa tươi yên lặng nở rộ, trước và sau miếu đều yên tĩnh.

Ba vị đương gia dậy sớm đi lên dâng hương, nhìn chằm chằm sơn tặc đang trực quét dọn từ trong ra ngoài sạch sẽ, trong lòng mặc niệm Đương Thanh đại tiên phù hộ một phen, lúc này mới quay người rời đi.

Bóng dáng phàm nhân vừa biến mất, giữa hương khói mờ mịt, một bộ váy đen đột nhiên bước ra, da trắng như tuyết dung mạo như hoa, thướt tha yểu điệu, lại là Lệ Liệp Nguyệt xuất hiện ở bên trong phòng chính miếu thờ.

Tượng thần bên trên hơi động một chút, lập tức hóa thành dáng vẻ Bùi Lăng, hắn đi xuống từ trong bàn thờ, nói: "Sư tỷ, vất vả."

Lệ Liệp Nguyệt khẽ lắc đầu, chỉ là trợ giúp Bùi sư đệ thu thập sự sợ hãi của phàm nhân, việc nhỏ cố này, không đáng nhắc đến.

Nghĩ tới đây, nàng mở miệng nói: "Bùi sư đệ, tu vi của ta và lô đỉnh ký danh đã khôi phục lại Trúc Cơ hậu kỳ, có thể tiếp tục ra tay với vị quỷ thần tiếp theo."

Lô đỉnh ký danh...

Bùi Lăng âm thầm gật đầu, lần sau ở cạnh Tư Hồng Khuynh Yến có thể chơi như vậy...

Hơi thất thân, hắn nhanh chóng kịp phản ứng, vội vàng nói:

"Không! Tu vi Trúc Cơ hậu kỳ vẫn quá thấp, chưa hẳn tất cả quỷ thần chỉ có cảnh giới Kết Đan."

"Bây giờ chúng ta còn phải tiếp tục khôi phục tu vi"

Nghe vậy, Lệ Liệp Nguyệt mặt không đổi sắc, bình tĩnh nói: "Bùi sư đệ không cần lo lắng cho sự an toàn của ta và lô đỉnh ký danh"

"Khu nghĩa địa kia có thể để chúng ta phục sinh, vậy ta cũng tốt, lô đỉnh ký danh cũng được, cho dù chiến tử cũng không vẫn lạc thật"
Bạn cần đăng nhập để bình luận