Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1662: Dưới ánh trăng (1)

Nghĩ tới đây, Hồng Phấn tân nương bắt đầu leo lên dọc theo vách giếng.

Chỉ là, vách giếng mọc đầy rêu xanh dày đặc trơn nhẵn, bây giờ tu vi của nàng lại hoàn toàn biến mất, chỉ là một nữ tử phàm nhân bình thường, không bò được cao bao nhiêu đã cảm thấy nơi đặt chân trượt đi, đầu đập vào vách giếng, cả người cũng vì đột nhiên mất đi điểm tựa, trực tiếp té xuống.

Bịch!

Đáy giếng có bọt nước bắn tung tóe cả thước, có nước giếng làm giảm xóc, Hồng Phấn tân nương không bị thương tích gì, chỉ tiêu hao rất nhiều thể lực.

Ngay lúc nàng lau nước đọng trên mặt, dự định tiếp tục leo lên, giọng nha hoàn lại truyền đến: "Tiểu thư, ngươi ở đâu..."

Hồng Phấn tân nương hơi thay đổi sắc mặt, tiếng động sẽ dẫn tên nha hoàn kia tới!

Không kịp suy nghĩ nhiều, nàng lại chui vào đáy nước.

"Tiểu thư, tiểu thư..." Tiếng kêu càng ngày càng gần, chẳng mấy chốc đầu nha hoàn lại xuất hiện ở miệng giếng, đôi mắt dưới mặt nạ đen nhánh nhìn chằm chằm xuống giếng, một mảnh đen kịt, không nhìn thấy cái gì.

Nàng kêu: "Tiểu thư, ngươi ở đâu?"

"Tiểu thư, tiểu thư... Ngươi ở đâu..."

Một lát sau, nha hoàn lại rời đi.

"Tiểu thư..."

Tiếng kêu lại đi xa.

Lại qua một hồi lâu, Hồng Phấn tân nương đột nhiên thò đầu ra khỏi mặt nước, ngực phập phồng dữ dội, kiềm chế thở hổn hển.

Sau khi nàng khôi phục, nhìn qua vách giếng trải rộng rêu xanh trước mặt, hàng lông mày nhíu chặt.

Một lát sau, Hồng Phấn tân nương thở ra một hơi, lập tức bắt đầu tiếp tục leo lên...

Trong lờ mờ, hiên nhà mái nặng yên tĩnh đứng sừng sững trên đỉnh núi như một con thú đang nằm rạp.

Đấu củng như đệt thêu, lương trụ có cuộn mây, trang trí màu tinh diệu, hoa văn tảo vờn quanh, giữa lọng xanh trụ son, hình bóng lay động vẽ bức tranh trời quang mây tạnh.

Đây là một gian từ đường.

Trước cửa là sân rộng, trồng một gốc cổ tùng, tán cây như lọng che, cheo leo so le che kín gần hết sân nhỏ.

Lúc này khắp nơi yên tĩnh không người.

Chỉ bên trong từ đường, sau tấm bình phong có ngũ tử đăng khoa, dây dưa quấn liên miên lộ ra một chút ánh sáng nhạt.

Ánh sáng nhạt phát ra từ trên bàn.

Bàn cao gỗ trinh nam tơ vàng điêu khắc hoa văn ly văn vểnh đầu cuốn mây đã có năm tháng, không còn màu gỗ tươi mới, thay vào đó là vẻ hơi ám trầm nhu hòa, càng lộ rõ sự đoan trang ổn trọng.

Hai ngọn đèn cung đình bích sa kiểu quả dưa, yên tĩnh thiêu đốt.

Ánh đèn mờ nhạt soi sáng ra một tòa điện thờ kiểu dáng đơn giản ở bên trên.

Rèm châu kéo lên, phía sau lại là một bức tượng không có ngũ quan, khuôn mặt trơn nhẵn như gương.

Cơn gió lạnh kêu khóc đến từ bốn phương tám hướng, xuyên đình qua nhà, tiếng thê lương đứt quãng.

"Úc" đột nhiên mở hai mắt ra, vừa mới động đậy thân thể đã phát hiện trán của mình kề sát mặt đất, cảm giác lạnh buốt như có thể thấm vào cốt tủy, đi đứng đều đã chết lặng, không có bất kỳ tri giác gì.

Hắn ta quỳ trên mặt đất!

"Úc" nhướn mày, vốn trên vẻ mặt đã có vẻ vàng vọt buồn bã, lại càng thêm phiền muộn.

Ngay sau đó, hắn ta lại phát hiện đã mất hết tu vi!

Sau khi hơi sợ sệt: "Úc" chợt hít sâu một hơi, bò dậy từ dưới đất bò cẩn thận quan sát xung quanh.

Trong tầm mắt là một căn phòng hơi rộng rãi, xung quanh trống rỗng không có dụng cụ gì, thứ khiến người ta chú ý nhất là phía trên bàn thờ và điện thờ.

Ánh mắt "Úc" nhanh chóng rơi xuống thần tượng không mặt.

Đã thấy đó là một nam tử áo vải, chân đạp giày đen, ngồi xếp bằng trong điện thờ, khuôn mặt hắn ta trống rỗng, không có cái gì, trông rất quỷ dị.

Nhìn chằm chằm tượng thần một lát, vẻ mặt "Úc" lập tức trở nên nghiêm nghị, sau khi nghiêm túc suy nghĩ, lúc này hắn ta không để ý đôi chân còn đang run lên, lại quỳ xuống trước tượng thần.

Trong từ đường yên tĩnh có thể nghe tiếng kim rơi.

Thời gian chậm rãi trôi qua, bên ngoài song cửa sổ, mây đen như thủy triều mãnh liệt rời đi, chẳng mấy chốc ánh trăng sáng trong im ắng chiếu xuống, tia sáng trong trẻo vẩy đây đất.

Cơn gió lạnh thổi qua, cổ tùng lượn quanh.

Giữa cành lá vấy xuống từng vụn bạc như sương như tuyết.

Ánh trăng lạnh lẽo nhu hòa vượt qua cành tùng chiếu vào trên cánh cửa từ đường, dừng lại trên tấm bình phong, dần chiếu ra từng hình cắt muôn màu muôn vẻ.

Những hình cắt này nhanh chóng bắt đầu đi lại, bồi hồi, xì xào bàn tán.

Chỉ có điều, dường như chịu sự hạn chế gì đó, từ đầu đến cuối phạm vi hoạt động của hình cắt chưa từng tiến vào từ đường.

Cá treo cỏ rủ, câu lan vọng trụ, từng chiếc đèn lồng gió soi sáng ra vầng sáng lờ mờ hỗn độn.

Một bóng người hoa phục giày gấm, đeo mặt nạ như rèn đúc từ thép ròng hơi lảo đảo đi vào.

Bên ngoài lan can, hoa mộc sum suê, thỉnh thoảng theo cơn gió lạnh lẽo chập trùng, cành lá vuốt ve, tiếng xột xoạt nghẹn ngào vang lên.

Bùi Lăng thở hổn hển đi vào một hoa viên nhỏ.

Từ phòng của hắn, rời khỏi tiểu viện một cửa là một con đường mòn hoa thụ chen chúc tĩnh mịch. Cuối đường mòn là một cầu đá vòm cẩm thạch, dưới cầu nước chảy lững lờ, lờ mờ có tiếng cá rắn di chuyển trong nước, trong bóng đêm không thể phân biệt cụ thể tình hình, chỉ có thể nghe được tiếng ào ào.

Qua cầu là một cửa tròn hoa văn vờn quanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận