Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1783: Lập tức ra tay!

Phốc phốc phốc phốc phốc...

Kiếm khí như nước như trăng nhẹ nhàng nhanh nhẹn, lại sắc bén vô song, trong nháy mắt trảm phá trùng điệp cách trổ, xuyên qua tất cả cánh tay, ngay lúc sắp chém trúng "Tất": "Tất" đột nhiên đấm ra một quyền.

Oanh! !

Kiếm khí và nắm đấm chạm vào nhau, cả tòa miếu đại tiên chấn động dữ dội, trong tiếng vang kinh thiên động địa, kiếm khí sụp đổ, tàn kình tứ tán mang theo một cơn gió mãnh liệt.

Cùng lúc đó, những quỷ trảo vô hình vồ về phía Ninh Vô Dạ đột nhiên nắm chặt!

Nhưng trong nháy mắt này: "Tất" chợt quay người, đánh một quyền ra sau lưng mình.

Keng! !!

Kiếm quang trong sáng như hoa quỳnh chợt hiện ra, lúc cắt nát hư không lại lập tức bị quyền kình hung hăng đánh bay ra ngoài.

Ninh Vô Dạ vừa hạ xuống đã múa ra từng đoá kiếm hoa mát lạnh trong sáng, vô số kiếm khí thanh quang trong vắt như mưa rào trút xuống, toàn bộ bắn về phía "Tất".

"Tất" khẽ nhíu mày, cảnh giới của người sống này không bằng nó, nhưng nội tình lại hùng hậu lạ thường, lại là công phạt.

Chênh lệch một cảnh giới lớn, chiến đấu với nó đến bây giờ cũng chỉ hơi rơi vào thế yếu!

Trong thời gian ngắn, dường như nó không giải quyết được đối phương!

rầm rầm rầm...

Vừa ngăn lại tất cả kiếm khí: "Tất" lập tức nhận ra điều gì đó, nhìn về một phương hướng.

Hai bên kia đã sắp kết thúc...

Căn cơ của ba tên người sống này đều quá thâm hậu!

Nếu không phải mình tự ra tay, thủ đoạn bình thường căn bản không vây được bọn họ bao lâu!

Thế nhưng...

Nghĩ tới đây, bóng dáng "Tất" đột nhiên biến mất.

Ninh Vô Dạ đang muốn tiếp tục xuất kiếm, thấy quỷ vật không đánh mà lui, không khỏi ngẩn ngơ, nhưng ngay sau đó hắn ta thấy bên trong bóng tối chậm rãi hiện ra hai quỷ vật hình thù kỳ quái...

Ba ngày sau.

Cố Ngô thành.

Đây là một đường giao thông quan trọng, thành trì cao lớn nguy nga, tường thành loang lổ, đường phố dày đặc cùng cách ăn mặc quần áo của người qua lại trên con đường, đều lộ rõ sự lâu đời và giàu có ở nơi đây.

Chỉ có điều, hiện tại trong cả tòa thành trì đều tràn ngập sự lo lắng sợ hãi khó mà miêu tả.

Phố dài, tửu kỳ vô lực rũ xuống, ngày xưa trà lâu quán rượu vô cùng ồn ào náo động vẫn ngồi đầy tân khách, chỉ có điều không ai muốn nói chuyện phiếm, toàn bộ đều đang cắm đầu uống rượu.

Cha con hát rong làm ổ trong góc, không ai lôi kéo đàn Nhị Hồ, khúc không thành điệu, người hát chưa mở miệng, vẻ mặt đờ đẫn.

Bên ngoài lan can người qua lại đều là vẻ vội vàng trước khi xuất phát, trên khuôn mặt sợ hãi, vội vàng, mờ mịt...

Góc đường cuối hẻm, thỉnh thoảng truyền ra vài tiếng khóc thê lương bi thương, lại không người để ý tới, càng có vẻ hiu quạnh.

Trong thành lớn vốn tiếng người huyên náo, vui vẻ phồn vinh, hiện tại lại trở nên âm u đầy chết chóc, lòng người bàng hoàng.

Trong một mảnh kiềm chế, một bộ váy lụa màu đen nhanh nhẹn rơi xuống.

Lệ Liệp Nguyệt đi ra từ cuối phố dài, chậm rãi bước đi.

Tóc dài của nàng rủ xuống, làn da như tuyết, trong tròng mắt đen nhánh có tia sáng màu tím tối mơ hồ lấp lóe, chiếu rọi với mũ miện bảo thạch Thánh Nữ trên đỉnh đầu, lạnh băng sâm nhiên lại xinh đẹp khó tả.

Đám người rộn ràng lại không ai nhìn thấy nàng, cũng không ai chạm đến nàng, lúc tất cả mọi người đi đến gần nàng đều vô thức tránh ra, nhưng không ai phát hiện điều khác thường.

Áo đen như đêm, yên tĩnh xuyên qua người đông nghìn nghịt.

Nàng đột nhiên ra tay, năm ngón tay chụp tới đỉnh đầu một người đi đường.

"A!"

Tiếng kêu thảm vô cùng thê lương lập tức vang lên, người qua đường không ngừng run rẩy, giãy giụa, cuộn lại, người xung quanh lại như chưa tỉnh, tới tới lui lui, không có bất kỳ ánh mắt nào nhìn sang.

Sau một lát, Lệ Liệp Nguyệt khẽ gật đầu, thu bàn tay về, tâm niệm vừa động, một luồng nước sạch đột nhiên sinh ra, rửa sạch bàn tay.

Trên đường phố sau lưng nàng đã ngổn ngang lộn xộn ngã lăn bảy tám thi thể khuôn mặt dữ tợn, thể xác vặn vẹo.

Trong thất khiếu ào ạt chảy xuôi máu tươi, nhiễm hồng bụi trần.

Lệ Liệp Nguyệt làm như không thấy mấy điều này, hơi trầm ngâm, kiệu hoa, tân nương, Hồng Phấn đại tiên...

Người chiếm cứ nơi đây là Hồng Phấn tân nương!

Nàng lập tức tay lấy ra Truyền Âm Phù màu đen, sau khi thôi động nhanh chóng nói: "Bùi sư đệ, bên Cố Ngô thành là Hồng Phấn tân nương!"

Trong Truyền Âm Phù lập lúc vang lên giọng Bùi Lăng: "Cực kỳ tốt!"

"Sư tỷ, hiện tại Hồng Phấn tân nương khôi phục tu vi gần bằng chúng ta."

"Ngươi và Yến Minh Họa lập tức ra tay!"

Lệ Liệp Nguyệt gật đầu nói: "Không có vấn đề."

Truyền âm kết thúc, nàng thu hồi Truyền Âm Phù, lập tức độn không mà đi.

Chẳng mấy chốc, Lệ Liệp Nguyệt đi vào trong một chỗ núi rừng.

Khoảng núi rừng này cỏ cây thưa thớt, ánh nắng loang lổ chiếu xuống từ giữa cành lá, cỏ cây vui vẻ, hoa dại phấp phới, ở giữa có một con đường do con người giẫm đạp tạo ra.

Hiện tại, một đội ngũ khóc sướt mướt, khua chiêng gõ trống đang nâng mấy nam nữ bị trói gô, ngăn chặn miệng, không ngừng vòng quanh vài gốc cây hỗn tạp.

Những người này đều mặc áo bào mới tinh, trang phục long trọng, chỉ có điều khóe mắt đuôi lông mày mỗi người tràn ngập sự sợ hãi và tuyệt vọng nặng nề. Đám nam nữ bị bọn họ nhấc lên cũng hoảng sợ muốn chết, vô cùng sợ hãi.

Trong góc hẻo lánh của cánh rừng, một nữ tử thải y nhẹ nhàng, khuôn mặt như hoa nở, chính là Yến Minh Họa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận