Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 1598: Bến tàu

Xung quanh bọn họ có nhiều đám linh hỏa màu đỏ lơ lửng vờn quanh, những linh hỏa này màu sắc tươi đẹp, lại chỉ có thể soi sáng một tấc vuông, bên ngoài hai bước lại không có cảm giác.

Hiện tại tất cả ngọn lửa đột nhiên đều chạy ra sau lưng hai người.

Hai người lập tức che giấu tất cả khí tức, trốn về phía sau.

Trong giây lát, trong sương trắng phía trước truyền ra tiếng bước chân nặng nề, có một hình dáng khổng lồ tập tễnh đi qua.

Quỷ vật kia có hình dạng cao lớn như một gò núi nhỏ, trông nó kỳ quái như vật không phải vật, như dị tộc không phải dị tộc...

Âm khí hùng hậu nhanh chóng ăn mòn bốn phương tám hướng theo bước đi của quỷ vật này.

"Răng rắc"... "Răng rắc"...

Theo tiếng vỡ vụn trong trẻo, miếng băng mỏng lan tràn ra cả một đường.

Tiếng giọt nước âm khí nhỏ xuống lập tức biến mất, trong nháy mắt lại bị đông cứng ở đầu cành.

Cảm nhận được quỷ vật có khí tức Phản Hư kỳ, vẻ mặt hai người đều nghiêm nghị, nín thở tập trung giấu kín ở chỗ tối, không nhúc nhích chờ đợi.

Một hồi lâu sau, quỷ vật đi xa, bóng dáng hoàn toàn biến mất ở trong sương mù, hai người mới thầm thở phào nhẹ nhõm.

Với thực lực hiện tại của bọn họ dù thế nào cũng không thể đối phó quỷ vật Phản Hư kỳ.

Hơn nữa nơi này là U Tố mộ.

Một khi bị loại quỷ vật này phát hiện, bọn họ sẽ không có chỗ chạy trốn!

Linh hỏa lại kiểm tra xung quanh một lượt, xác nhận tạm thời không có nguy hiểm, lúc này hai người mới tiếp tục tiến lên.

Chung Quỳ Việt Cức truyền âm nói: "Mạc tiền bối cho [Cấm Tức Quyết] thật sự lợi hại. Tu vi chúng ta mới vào Hóa Thần, triển khai phép thuật này ở nơi vạn quỷ nghi lại như U Tố mộ, cũng không để quỷ vật Phản Hư kỳ phát hiện."

Vừa rồi bọn họ cùng nhau đi tới, đã gặp rất nhiều quỷ vật.

Nhưng lấy thuật bí truyền [Dân Tâm Sở Hướng] của Chung Quỳ thị cảm giác, lại có thể sớm phát hiện quỷ vật tới gần, quỷ vật này lại không thể phát hiện bọn họ.

Lấy dân vọng vô hình vô chất dưới sự quản lí của hoàng triều luyện chế thành linh hỏa [Dân Tâm Sở Hướng] màu đỏ, mặc dù có thể cảm nhận tất cả sự vật tai ương yêu quỷ chướng lệ đủ loại mà phàm nhân không muốn đối mặt, nhưng nếu không có môn [Cấm Tức Quyết] này, chỉ sợ hai người đã sớm chết không biết bao nhiều lần!

Nghe vậy, Ninh Vô Dạ truyền âm nói: "Nàng là ý chí đọa tiên, có thủ đoạn đặc biệt cũng không kỳ quái. Cũng không biết Bùi Lăng làm thế nào để đưa sợi ý chí đọa tiên này ra khỏi Vĩnh Dạ hoang mạc.

Chung Quỳ Việt Cức truyền âm nói: "Có lẽ điều này có liên quan đến lúc trước hắn vạn kiếp Hóa Thần, nhưng mặc kệ như thế nào, [Cấm Tức Quyết] có thể có hiệu quả như thế, cũng không phải chuyện xấu với chúng ta"

Ninh Vô Dạ khẽ gật đầu, trong lòng vẫn hơi nặng nề.

Tuy [Cấm Tức Quyết] dùng tốt, nhưng ở nơi nguy hiểm như U Tố mộ, thực lực tu vi hiện tại của bọn họ đều thiếu rất nhiều, cũng không biết lần này có thể có mấy người còn sống trở về...

Ngay lúc này, sương mù xung quanh bọn họ đột nhiên bắt đầu nhạt dần.

Vốn sương trắng sền sệt như thực chất, dần mỏng nhẹ như giao tiêu, nhanh chóng mỏng manh.

Nhìn pháp tắc chi địa càng ngày càng gần ở trên la bàn, hai người lập tức tập trung ý chí, lúc cất bước cũng trở nên càng cẩn thận e dè hơn.

Chẳng mấy chốc, trước mắt rộng mở trong sáng lại là một mảnh đại dương mênh mông vô bởi!

Chỉ có điều, hiển nhiên nơi đây là chỗ sâu trong biển, mặt biển cuồn cuộn lại không phải màu xanh thẳm trước kia, thậm chí không phải xanh xám khi trời đầy mây, mà là màu mực quỷ quyệt.

Lúc này trên biển rất bình tĩnh, trong màu mực thỉnh thoảng lấp lóe sóng ánh sáng lăn tăn.

"Soạt; "soạt; "soạt"..

Mẹ con sóng một cơn nối tiếp một cơn, đập vào đá ngầm bên bờ.

Đá ngầm thủng trăm ngàn lỗ, trong vô số cái hố có to có nhỏ nhỏ, cát sỏi và đá cuội bị cọ rửa lặp đi lặp lại đến mức vô cùng sạch sẽ, chỉ có điều bên trong lại không có sự tồn tại của bất kỳ sinh linh gì.

Trên đá ngầm có một tòa bến tàu làm bằng gỗ, mấy cái cột cờ cao lớn đứng sừng sững dọc theo bờ biển, bên trên treo từng chiếc đèn lồng gió, lúc này bên trong đều đốt ánh lửa, ngọn lửa kia trắng bợt âm u lạnh lẽo, theo gió biển thổi qua lại tùy ý lơ lửng, không hề có ý dập tắt.

Cầu tàu thật dần vẫn chạy thẳng vào trong biển.

Bến tàu đã rất cổ xưa, rất nhiều nơi đều có vết bánh xe nặng nề ép qua, giăng khắp nơi lau khó khăn đi, lan can, nền đá, bậc thang... Những nơi khác đều có hoa văn phức tạp, hơi phân biệt có thể nhận ra là hoa văn cát tường như ý như ngũ cốc được mùa, mưa thuận gió hoà, mỗi năm có thừa, gia súc thịnh vượng, hàng năm thái bình đủ loại.

Dường như từng có lúc cực kỳ náo nhiệt phồn hoa.

Chỉ có điều, hiện tại bị cả gió biển và nước biển ăn mòn, màu núi đã sớm pha tạp, rất nhiều nơi cũng đã hư thối, tản ra mùi hôi tanh mặn mòi, có vẻ cực kỳ cổ xưa rách nát.

Lúc này, trên mặt biển xa xa đang có một chiếc thuyền đánh cá cổ xưa, cánh buồm phình lên theo gió vượt sóng, nhanh chóng lái đến bến tàu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận