Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Người Trong Cẩu Đạo

Chương 965: Tế phẩm biển sâu (2)

Lại một đoạn nhánh cây dâu to như vại nước tróc ra, mang theo oán giận, hận ý, nguyền rủa, ác niệm cuồn cuộn quét về phía Kiều Từ Quang.

Kiều Từ Quang hơi thay đổi sắc mặt, vô thức muốn né tránh, nhân lúc này Tang xoay người rời đi, dự định tiếp tục đi tìm Bùi Lăng.

Nhưng ngay lúc này, cả hòn đảo nhỏ đột nhiên chấn động!

Dường như lo lắng và cấm chế kinh khủng luôn đè nặng trên đảo đã tan thành mây khói trong chớp mắt, loại cấm chế và nguyền rủa tràn ngập xung quanh lập tức nhạt đi.

Tang lập tức khẽ giật mình, trong nháy mắt trên mặt không có chút máu.

Công tử đã lấy được truyền thừa của chủ nhân!

Ngay sau đó, cây dâu lớn trên đỉnh đầu hắn ta như tòa nhà cao sụp đổ, không một tiếng động đổ sụp, khó khăn lắm đổ sụp được một nửa đã hôi phi yên diệt.

Lực lượng của Tang cũng nhanh chóng tán loạn theo cấm chế trên hòn đảo này.

Hắn ta vươn tay như muốn giữ lại nhưng giữa ngón tay trống trơn, không bắt được cái gì... Hắn ta bị chủ nhân cầm tù ở trên hòn đảo này, trông coi truyền thừa chủ nhân để lại, hiện tại cấm chế và nguyền rủa trên đảo tản đi, lại không phải có ý nghĩa tự do với hắn ta.

Mà là... Hình thần câu diệt!

Đúng vậy, Tang đã sớm hòa làm một thể với nguyền rủa trên đảo...

Trong một chớp mắt này, trước mắt hắn ta như có mây khói mờ mịt biến ảo.

...

Sâu trong Vạn Hủy hải, nước biển đen như mực.

Trên nước biển đen như mực truyền ra tiếng nức nở đứt quãng.

Đó là một cái bè trúc đơn sơ, dùng dây gai buộc qua loa mà thành.

Trải qua thời gian ngâm quá dài, lúc này đã có xu thế tản ra.

Trên bè trúc, một hài đồng dáng vẻ bảy tám tuổi quần áo ngăn nắp, trên cổ còn đeo chuỗi ngọc vòng và khóa trường mệnh, vẻ mặt sợ hãi khóc nức nở.

"Phụ thân... Mẫu thân... Tổ phụ... Tổ mẫu... Đại huynh... A tỷ..." Đã một ngày một đêm trôi qua, mặc cho nó kêu gọi thế nào, nhận sai cầu xin tha thứ thế nào, xung quanh đều là nước biển mênh mông, thỉnh thoảng còn có hải thú hình thù kỳ quái và hơi mờ, nó không biết cũng không dám suy nghĩ sâu xa mấy thứ bơi ngang qua bè trúc.

Từng đôi mắt tràn ngập ác ý và tham lam có gần có xa nhìn chằm chằm hài đồng, cảm nhận được dục vọng không hề che giấu trong tầm mắt bọn chúng, dường như sẽ nhào lên nhấm nuốt thôn phệ mình bất cứ lúc nào, hài đồng hoảng sợ muốn chết.

Tiếng khóc của nó lớn hơn, cầu xin tha thứ, cầu cứu, khóc lóc om sòm, nũng nịu... Nhưng người nhà ngày xưa luôn đối xử dịu dàng lại xa ngàn dặm không có tung tích.

Hài đồng chỉ có thể trơ mắt nhìn bè trúc nước chảy bèo trôi, lại dần tản ra.

Cuối cùng, trong tiếng kêu khóc bén nhọn, nó và bè trúc cùng bị một cơn sóng cuốn vào đáy biển, cảm giác ngạt thở tràn đầy trời đất nhanh chóng khiến nó mất đi tri giác...

Lúc tỉnh lại, hài đồng phát hiện mình đã bị sóng biển đẩy lên một hòn đảo.

Hòn đảo này yên tĩnh lạ thường, thậm chí không có tiếng côn trùng kêu vang ồn ào nào.

Trong tầm mắt đều là hoa tường vi tuỳ tiện nở rộ, đỏ thắm như máu, tuyết trắng như tranh, tô điểm giữa cành lá đen nhánh như gấm tươi đẹp.

Vị trí trung tâm hòn đảo có một gốc cây dâu lớn đột ngột mọc lên từ mặt đất, cành lá um tùm như núi cao biển rộng, lấy thế cao tới vạn trượng đứng sừng sững như trụ.

Cao vút đứng ở giữa, bao phủ toàn bộ hòn đảo dưới tán cây.

Hài đồng ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn cây dâu to lớn nguy nga, vô thức cảm thấy sợ hãi nhưng không có chỗ để đi, cơn đói khiến nó nơm nớp lo sợ bò dậy, cẩn thận đi vào bụi tường vi rậm rạp từ trên bờ biển.

Sau đó, hài đồng đi một đường tới dưới cây dâu lớn, ngay lúc nó đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm thức ăn, trên cành cây dâu lớn đột nhiên mở ra một đôi mắt, tiếng như lôi đình nói: "Lại là tế phẩm vì trong nhà cầu phú quý không ngừng mà đưa tới."

"Rốt cuộc những phàm nhân ngu xuẩn này nghe tin đồn từ đâu, cảm thấy đặt hài tử mệnh cách quý giá nhất trong nhà ở trên bè trúc tế tự vong hồn trong biển, có thể phù hộ bọn họ đại phú đại quý?"

"A!" Trong chốc lát hài đồng không kịp hiểu ra ý từ trong lời nói của nó, sợ đến xoay người co cẳng bỏ chạy, "Yêu quái! Yêu quái!"

Nhưng nó chạy nửa ngày, từ đầu đến cuối chỉ có thể đảo quanh ở dưới cây dâu lớn, ngay lúc hài đồng vô cùng hoảng sợ, cây dâu lớn uể oải mở miệng: "Vội cái gì? Ta là yêu tinh, ngươi là quỷ vật, đều là sự tồn tại mà người sống căm hận tránh không kịp. Không ai cao quý hơn ai."

Hai quả dâu to lớn màu đỏ tím đột nhiên rơi vào trong tay hài đồng, "Ầy, ăn một chút gì đó để bình tĩnh lại đi."

"Quỷ, quỷ vật?" Quả dâu mềm mại nhiều chất lỏng dính đỏ lên bàn tay, tản ra mùi hương thơm ngọt mê người, hài đồng tuổi nhỏ ngây thơ, bụng đói kêu vang thấy đối phương chủ động cho đồ ăn hình như khá ngon, sự sợ hãi lập tức giảm đi, nghe vậy giật mình, lúc này mới phát hiện mình không có cái bóng...

Nó quên cả ăn, ngạc nhiên nhìn tay mình, mình chết lúc nào?

Hoảng sợ mà chết trên đường trôi giạt đến đảo, hay sau khi cơn sóng biển kia bao phủ đã ngạt thở mà chết?

Nó hoàn toàn không nhớ rõ...

"Xoạch", "xoạch"... Sau khi nhận ra mình đã chết, trong mắt hài đồng nhanh chóng trào ra hai giọt nước mắt lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận